Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
Rừng núi này hoang vắng, Hạ Diệc Sơ cũng không phải vừa ngắm cảnh xong, cô không giống như tiểu thư khuê các cổ đại không ra khỏi cửa.
Cho nên, cô đối với cỏ dại và cây cối thật sự là không có chút hứng thú nào hết, biết tối nay sẽ không có liên hoan nên trực tiếp trở về lều trại của mình, trốn đi.
So với việc ở bên ngoài đi dạo không mục đích, còn không bằng cô ngồi ở trên giường niệm nghỉ ngơi cho thoải mái.
Cho nên, chờ lúc Mặc Thiên Trần vội vã xử lí xong mọi chuyện, quay về lều của hắn với Hạ Diệc Sơ thì thấy thân ảnh Hạ Diệc Sơ lười biếng nằm ở trên giường, trên bàn nhỏ bên cạnh còn để mấy chùm quả nhỏ Tử Tinh mọng nước đầy đặc sắc.
Mặc Thiên Trần cười cười, đáy mắt xẹt qua vẻ sủng nịch, gia hỏa này thật đúng là biết cách hưởng thụ.
Nha hoàn trong lều hành lễ với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần vẫy vẫy tay, để toàn bộ các nàng ấy lui xuống.
Hạ Diệc Sơ lười biếng dựa vào giường, nhìn thấy Mặc Thiên Trần mới vội vàng từ trên giường bò dậy, ngồi thẳng thân thể của mình, dịch ra cho hắn một vị trí, nói: "Có mệt hay không? Hôm nay nhất định rất vất vả đi?"
"Còn được." Mặc Thiên Trần đáp lời, hắn có võ công trong người, hơn nữa là nam nhân, đi đường, còn không phải là mệt lắm.
Nhưng lời này của hắn, trong lòng Hạ Diệc Sơ không thế nào tin tưởng.
Đi suốt quãng đường, tuy Hạ Diệc Sơ không nhìn thấy Mặc Thiên Trần, nhưng cũng phái người âm thầm nhìn chằm chằm hắn. Hơn nữa vẫn luôn biết cả ngày hôm nay hắn phải cưỡi ngựa bảo hộ bên cạnh xe ngựa Hoàng Thượng. Rồi vừa mới phân phó cái này, phân phó cái kia.
Hạ Diệc Sơ nói, trực tiếp duỗi tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thậm chí còn tự tay hái một quả nho trong mâm, lột da nhét vào trong miệng Mặc Thiên Trần.
"Ngọt không?" Hạ Diệc Sơ tiến đến Mặc Thiên Trần trước mặt, hai tròng mắt hoa mỹ hỏi, "Ta vừa mới ăn một chùm thật to, ta thấy ăn khá ngon."
"Ừ, nàng nếm thử." Mặc Thiên Trần trả lời, khi Hạ Diệc Sơ còn không chưa kịp nghe hiểu ý tứ trong lời này của hắn, nhân lúc cô không kịp đề phòng, hắn duỗi thẳng tay ôm đầu cô, kéo về phía mình, cúi đầu hôn xuống.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng hai người không có tiến hành một bước cuối cùng, nhưng lần trước nhất thời xúc động ở đình hóng gió làm ra chuyện này, giống như là giúp Mặc Thiên Trần mở ra cánh cửa thế giới mới.
Khi không có việc gì thì hắn ôm Hạ Diệc Sơ vào trong lòng ngực mình thân thân, giống như là con cún nhỏ, hơi gặm cắn cánh môi đối phương, cuối cùng mới thăm lưỡi đi vào, bắt đầu công lược thành trì.
Hồng Nguyệt và Bích Ngọc không biết khi nào đã lặng yên lui ra ngoài, trong lều trại, giờ phút này chỉ có hai người Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ vừa mới mới ăn qua quả nho Tử Tinh, cái miệng nhỏ, mang theo hơi thở chua ngọt của hoa quả, ngay cả đầu lưỡi cũng ngọt lịm.
Mặc Thiên Trần liếm một ngụm, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích, đem quả thịt quả nho trong miệng hắn đẩy vào trong miệng Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ bị động thừa nhận, thân thể mẫn cảm ở Mặc Thiên Trần trong lòng ngực cơ hồ sắp mềm thành một bãi thủy, trong lòng hai người đều sinh ra ý động tình.
Tay Mặc Thiên Trần không thành thật dọc theo vải dệt của quần áo cô, vuốt ve trên người, từ phần lưng đi thẳng xuống, đến vòng eo, cuối cùng lại một lúc rồi vuốt lên, chui ra phía trước, duỗi tay mở một nút thắt áo ngoài Hạ Diệc Sơ.
Lúc bắt đầu Hạ Diệc Sơ chưa phát hiện, mãi đến khi quần áo cởi một nửa, trước ngực chợt lạnh, cô mới phản ứng lại.
"Đừng...... Đừng ở chỗ này nhi......" Hạ Diệc Sơ hơi thở dồn dập mở miệng, duỗi tay bắt được cái tay Mặc Thiên Trần đang làm loạn trước ngực cô, nói: "Sẽ bị người khác phát hiện."
======================================
Đoán xem, đoán xem, chương sau có thịt hông? Có thịt hông? Hả, chư vị?
Rừng núi này hoang vắng, Hạ Diệc Sơ cũng không phải vừa ngắm cảnh xong, cô không giống như tiểu thư khuê các cổ đại không ra khỏi cửa.
Cho nên, cô đối với cỏ dại và cây cối thật sự là không có chút hứng thú nào hết, biết tối nay sẽ không có liên hoan nên trực tiếp trở về lều trại của mình, trốn đi.
So với việc ở bên ngoài đi dạo không mục đích, còn không bằng cô ngồi ở trên giường niệm nghỉ ngơi cho thoải mái.
Cho nên, chờ lúc Mặc Thiên Trần vội vã xử lí xong mọi chuyện, quay về lều của hắn với Hạ Diệc Sơ thì thấy thân ảnh Hạ Diệc Sơ lười biếng nằm ở trên giường, trên bàn nhỏ bên cạnh còn để mấy chùm quả nhỏ Tử Tinh mọng nước đầy đặc sắc.
Mặc Thiên Trần cười cười, đáy mắt xẹt qua vẻ sủng nịch, gia hỏa này thật đúng là biết cách hưởng thụ.
Nha hoàn trong lều hành lễ với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần vẫy vẫy tay, để toàn bộ các nàng ấy lui xuống.
Hạ Diệc Sơ lười biếng dựa vào giường, nhìn thấy Mặc Thiên Trần mới vội vàng từ trên giường bò dậy, ngồi thẳng thân thể của mình, dịch ra cho hắn một vị trí, nói: "Có mệt hay không? Hôm nay nhất định rất vất vả đi?"
"Còn được." Mặc Thiên Trần đáp lời, hắn có võ công trong người, hơn nữa là nam nhân, đi đường, còn không phải là mệt lắm.
Nhưng lời này của hắn, trong lòng Hạ Diệc Sơ không thế nào tin tưởng.
Đi suốt quãng đường, tuy Hạ Diệc Sơ không nhìn thấy Mặc Thiên Trần, nhưng cũng phái người âm thầm nhìn chằm chằm hắn. Hơn nữa vẫn luôn biết cả ngày hôm nay hắn phải cưỡi ngựa bảo hộ bên cạnh xe ngựa Hoàng Thượng. Rồi vừa mới phân phó cái này, phân phó cái kia.
Hạ Diệc Sơ nói, trực tiếp duỗi tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thậm chí còn tự tay hái một quả nho trong mâm, lột da nhét vào trong miệng Mặc Thiên Trần.
"Ngọt không?" Hạ Diệc Sơ tiến đến Mặc Thiên Trần trước mặt, hai tròng mắt hoa mỹ hỏi, "Ta vừa mới ăn một chùm thật to, ta thấy ăn khá ngon."
"Ừ, nàng nếm thử." Mặc Thiên Trần trả lời, khi Hạ Diệc Sơ còn không chưa kịp nghe hiểu ý tứ trong lời này của hắn, nhân lúc cô không kịp đề phòng, hắn duỗi thẳng tay ôm đầu cô, kéo về phía mình, cúi đầu hôn xuống.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng hai người không có tiến hành một bước cuối cùng, nhưng lần trước nhất thời xúc động ở đình hóng gió làm ra chuyện này, giống như là giúp Mặc Thiên Trần mở ra cánh cửa thế giới mới.
Khi không có việc gì thì hắn ôm Hạ Diệc Sơ vào trong lòng ngực mình thân thân, giống như là con cún nhỏ, hơi gặm cắn cánh môi đối phương, cuối cùng mới thăm lưỡi đi vào, bắt đầu công lược thành trì.
Hồng Nguyệt và Bích Ngọc không biết khi nào đã lặng yên lui ra ngoài, trong lều trại, giờ phút này chỉ có hai người Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ vừa mới mới ăn qua quả nho Tử Tinh, cái miệng nhỏ, mang theo hơi thở chua ngọt của hoa quả, ngay cả đầu lưỡi cũng ngọt lịm.
Mặc Thiên Trần liếm một ngụm, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích, đem quả thịt quả nho trong miệng hắn đẩy vào trong miệng Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ bị động thừa nhận, thân thể mẫn cảm ở Mặc Thiên Trần trong lòng ngực cơ hồ sắp mềm thành một bãi thủy, trong lòng hai người đều sinh ra ý động tình.
Tay Mặc Thiên Trần không thành thật dọc theo vải dệt của quần áo cô, vuốt ve trên người, từ phần lưng đi thẳng xuống, đến vòng eo, cuối cùng lại một lúc rồi vuốt lên, chui ra phía trước, duỗi tay mở một nút thắt áo ngoài Hạ Diệc Sơ.
Lúc bắt đầu Hạ Diệc Sơ chưa phát hiện, mãi đến khi quần áo cởi một nửa, trước ngực chợt lạnh, cô mới phản ứng lại.
"Đừng...... Đừng ở chỗ này nhi......" Hạ Diệc Sơ hơi thở dồn dập mở miệng, duỗi tay bắt được cái tay Mặc Thiên Trần đang làm loạn trước ngực cô, nói: "Sẽ bị người khác phát hiện."
======================================
Đoán xem, đoán xem, chương sau có thịt hông? Có thịt hông? Hả, chư vị?
/545
|