Hạ Diệc Sơ bị Mặc Thiên Trần áp chế dưới thân. Hành động giãy giụa ở trong mắt Mặc Thiên Trần, không phải là phản kháng, mà là tình thú.
Hắn cúi đầu cắn mút cánh môi của Hạ Diệc Sơ, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng. So với lúc trước còn ngây ngô, bây giờ quả thực kỹ năng hôn của Mặc Thiên Trần đã thành thạo hơn rồi.
Toàn thân Hạ Diệc Sơ đều bị hắn gặm, động tác giãy giụa dần dần chậm lại. Do mới phá thân, cơ thể non nớt mà mẫn cảm. Bây giờ bị Mặc Thiên Trần trêu chọc, lúc đầu còn chống đối, sau kìm lòng không được mà thuận theo.
Mặc Thiên Trần buông Hạ Diêc Sơ ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Môi mỏng cũng rời khỏi cánh môi của cô, dọc theo cằm dần dần đi xuống. Cái tay không an phận vuốt ve thân thể tuyệt đẹp kia.
Hạ Diệc Sơ hít một ngụm khí lạnh. Trên cái cổ trắng nỏn kia xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt mang theo hơi nước mỏng. Cô mở mắt hơi nheo nheo lại giống như đang hưởng thụ, cố gắng kéo tâm tình đang trầm mê vào khoái cảm, duỗi tay vỗ đôi tay đang làm loạn của Mặc Thiên Trần, nói: "Yên chút nào, không phải ngày mai chàng muốn lên đường sao?"
Nếu lại làm giống với lần đầu tiên, đem cô làm đến nổi toàn thân đau nhức, không thẳng được eo thì là sao mà ra khỏi kinh thành.
"Ngày mai không cần nàng đi, ta có thể ôm nàng." Mặc Thiên Trần ngẩng đầu hôn lên gương mặt Hạ Diệc Sơ, giọng như đang đè nén cảm xúc đang quay cuồng ở trong đáy mắt.
"Thế cũng không được, lần trước chàng không kiềm chế, làm ta không thoải mái, ta không cùng chàng làm." Hạ Diệc Sơ hít một hơi sâu, ép buộc đang xao động ở sâu trong nội tâm, không khỏi xấu hổ quay đầu vào trong trốn.
Hai người sau khi xảy ra chuyện lần trước, Mặc Thiên Trần cảm giác được một ngày vui vẻ nhất, cũng là ngày mà hắn không dám ngẩng đầu.
Bây giờ nghe được Hạ Diệc Sơ nói về chuyện này, khí thế của Mặc Thiên Trần liền giảm đi. Đối với chuyện lần trước, đời này của Mặc Thiên Trần tuyệt đối là vừa may vừa rủi.
Bất quá, cảm thấy chột dạ nhưng cũng không che giấu được khát vọng chiếm hữu Hạ Diệc Sơ. Chỉ có đem cô chiếm hết toàn bộ thì mới khiến những xao động trong nội tâm của hắn ổn định lại.
Đối với chuyện lần trước,Mặc Thiên Trần đa số là dựa vào bản năng mà hành động, nhưng cho dù là ký ức tàn khuyết, sau khi nếm thử cảm giác đó thì cũng đủ làm lòng Mặc Thiên Trần ngứa ngáy khó nhịn.
Mấy ngày nay, thân thể của Hạ Diệc Sơ không tốt, hơn nữa lỗi là ở hắn nên Mặc Thiên Trần vẫn luôn vất vả nhịn.
Bây giờ vất vả lắm mới chờ thân thể của Hạ Diệc Sơ tốt lên. Chả lẽ một câu ngày mai lên đường là có thể đuổi hắn đi.
Nhưng mà đối phó với Hạ Diệc Sơ thì thái độ cứng rắn không dùng được.
Vẻ xảo quyệt chợt lóe rồi biết mất trong đáy mắt Mặc Thiên Trần. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Mặc Thiên Trần tràn đầy ủy khuất, hắn đưa tay đặt bên hông Hạ Diệc Sơ, đem đối phương đối diện với mình, thân thể hai người dính chặt với nhau, nhỏ giọng bên tai cô nói: " Nhưng ta khó chịu... Mùi vị của Nhiễm Nhiễm thật sự rất tuyệt, "nó" kích động cương lên."
Hai thân thể dính sát nhau, không chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, mà còn cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của đối phương.
Đặc biệt là sau khi nghe "Nó" kích động từ miệng của Mặc Thiên Trần, khuôn mặt của Hạ Diệc Sơ đều cứng đờ.
Cái thứ kia cứ giật giật, tựa vào người cô.
"Làm... Làm nó... Đừng...Đừng nhúc nhích." Hạ Diệc Sơ nói năng lộn xộn, trong lòng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, thậm chí còn xuất hiện vẻ mặt khác, làm chính cô không dám dối diện với bản thân.
Buổi tối hôm đó Mặc Thiên Trần bị hạ dược nên thần trí không ổn định, mà cô vẫn thanh tỉnh. Cải cảm giác thống khổ lại vui thích, khiến cô vừa lên thiên đường vừa xuống địa ngục, làm lòng Hạ Diệc So sinh ra kinh sợ.
" Nó ở nơi đó động, ta cũng không khống chế được, bằng không Nhiễm Nhiễm tới giúp ta một tay được không?" Mặc Thiên Trần vừa nói, cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ hồng của Hạ Diệc Sơ, một tay cởi quần áo của cô ra, vuốt ve đôi gò bông mềm mại của cô.
"A!"
Hạ Diệc Sơ nhịn không được há miệng hét lên một tiếng, thân thể này vừa mới khai phá, thật sự là quá mức mẫn cảm, không chịu nổi sự trêu chọc. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ thì có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.
"Thì ra trong lòng Nhiễm Nhiễm cũng thích." Mặc Thiên Trân cười cười, hai tròng mắt sáng lấp lánh, giống như phát hiện đồ vật thú vị.
" Chàng... Chàng nhanh lên." Hạ Diệc Sơ nhấc chân thúc dục, cọ cọ hắn, sau đó cắn chặt cánh môi, sợ nói ra cái gì làm mình mất mặt.
" Vâng, tuân lệnh"
Trong lòng Mặc Thiên Trần còn khát vọng Hạ Diệc Sơ hơn, cũng không nhẫn nhịn nữa, nhiệt tình đem chính mình phóng thích lên người cô.
Trên giường, hai thân hình đang giao động trong phòng, âm thanh ma sát cùng tiếng bạch bạch phát ra.
Hắn cúi đầu cắn mút cánh môi của Hạ Diệc Sơ, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng. So với lúc trước còn ngây ngô, bây giờ quả thực kỹ năng hôn của Mặc Thiên Trần đã thành thạo hơn rồi.
Toàn thân Hạ Diệc Sơ đều bị hắn gặm, động tác giãy giụa dần dần chậm lại. Do mới phá thân, cơ thể non nớt mà mẫn cảm. Bây giờ bị Mặc Thiên Trần trêu chọc, lúc đầu còn chống đối, sau kìm lòng không được mà thuận theo.
Mặc Thiên Trần buông Hạ Diêc Sơ ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Môi mỏng cũng rời khỏi cánh môi của cô, dọc theo cằm dần dần đi xuống. Cái tay không an phận vuốt ve thân thể tuyệt đẹp kia.
Hạ Diệc Sơ hít một ngụm khí lạnh. Trên cái cổ trắng nỏn kia xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt mang theo hơi nước mỏng. Cô mở mắt hơi nheo nheo lại giống như đang hưởng thụ, cố gắng kéo tâm tình đang trầm mê vào khoái cảm, duỗi tay vỗ đôi tay đang làm loạn của Mặc Thiên Trần, nói: "Yên chút nào, không phải ngày mai chàng muốn lên đường sao?"
Nếu lại làm giống với lần đầu tiên, đem cô làm đến nổi toàn thân đau nhức, không thẳng được eo thì là sao mà ra khỏi kinh thành.
"Ngày mai không cần nàng đi, ta có thể ôm nàng." Mặc Thiên Trần ngẩng đầu hôn lên gương mặt Hạ Diệc Sơ, giọng như đang đè nén cảm xúc đang quay cuồng ở trong đáy mắt.
"Thế cũng không được, lần trước chàng không kiềm chế, làm ta không thoải mái, ta không cùng chàng làm." Hạ Diệc Sơ hít một hơi sâu, ép buộc đang xao động ở sâu trong nội tâm, không khỏi xấu hổ quay đầu vào trong trốn.
Hai người sau khi xảy ra chuyện lần trước, Mặc Thiên Trần cảm giác được một ngày vui vẻ nhất, cũng là ngày mà hắn không dám ngẩng đầu.
Bây giờ nghe được Hạ Diệc Sơ nói về chuyện này, khí thế của Mặc Thiên Trần liền giảm đi. Đối với chuyện lần trước, đời này của Mặc Thiên Trần tuyệt đối là vừa may vừa rủi.
Bất quá, cảm thấy chột dạ nhưng cũng không che giấu được khát vọng chiếm hữu Hạ Diệc Sơ. Chỉ có đem cô chiếm hết toàn bộ thì mới khiến những xao động trong nội tâm của hắn ổn định lại.
Đối với chuyện lần trước,Mặc Thiên Trần đa số là dựa vào bản năng mà hành động, nhưng cho dù là ký ức tàn khuyết, sau khi nếm thử cảm giác đó thì cũng đủ làm lòng Mặc Thiên Trần ngứa ngáy khó nhịn.
Mấy ngày nay, thân thể của Hạ Diệc Sơ không tốt, hơn nữa lỗi là ở hắn nên Mặc Thiên Trần vẫn luôn vất vả nhịn.
Bây giờ vất vả lắm mới chờ thân thể của Hạ Diệc Sơ tốt lên. Chả lẽ một câu ngày mai lên đường là có thể đuổi hắn đi.
Nhưng mà đối phó với Hạ Diệc Sơ thì thái độ cứng rắn không dùng được.
Vẻ xảo quyệt chợt lóe rồi biết mất trong đáy mắt Mặc Thiên Trần. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Mặc Thiên Trần tràn đầy ủy khuất, hắn đưa tay đặt bên hông Hạ Diệc Sơ, đem đối phương đối diện với mình, thân thể hai người dính chặt với nhau, nhỏ giọng bên tai cô nói: " Nhưng ta khó chịu... Mùi vị của Nhiễm Nhiễm thật sự rất tuyệt, "nó" kích động cương lên."
Hai thân thể dính sát nhau, không chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, mà còn cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của đối phương.
Đặc biệt là sau khi nghe "Nó" kích động từ miệng của Mặc Thiên Trần, khuôn mặt của Hạ Diệc Sơ đều cứng đờ.
Cái thứ kia cứ giật giật, tựa vào người cô.
"Làm... Làm nó... Đừng...Đừng nhúc nhích." Hạ Diệc Sơ nói năng lộn xộn, trong lòng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, thậm chí còn xuất hiện vẻ mặt khác, làm chính cô không dám dối diện với bản thân.
Buổi tối hôm đó Mặc Thiên Trần bị hạ dược nên thần trí không ổn định, mà cô vẫn thanh tỉnh. Cải cảm giác thống khổ lại vui thích, khiến cô vừa lên thiên đường vừa xuống địa ngục, làm lòng Hạ Diệc So sinh ra kinh sợ.
" Nó ở nơi đó động, ta cũng không khống chế được, bằng không Nhiễm Nhiễm tới giúp ta một tay được không?" Mặc Thiên Trần vừa nói, cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ hồng của Hạ Diệc Sơ, một tay cởi quần áo của cô ra, vuốt ve đôi gò bông mềm mại của cô.
"A!"
Hạ Diệc Sơ nhịn không được há miệng hét lên một tiếng, thân thể này vừa mới khai phá, thật sự là quá mức mẫn cảm, không chịu nổi sự trêu chọc. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ thì có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.
"Thì ra trong lòng Nhiễm Nhiễm cũng thích." Mặc Thiên Trân cười cười, hai tròng mắt sáng lấp lánh, giống như phát hiện đồ vật thú vị.
" Chàng... Chàng nhanh lên." Hạ Diệc Sơ nhấc chân thúc dục, cọ cọ hắn, sau đó cắn chặt cánh môi, sợ nói ra cái gì làm mình mất mặt.
" Vâng, tuân lệnh"
Trong lòng Mặc Thiên Trần còn khát vọng Hạ Diệc Sơ hơn, cũng không nhẫn nhịn nữa, nhiệt tình đem chính mình phóng thích lên người cô.
Trên giường, hai thân hình đang giao động trong phòng, âm thanh ma sát cùng tiếng bạch bạch phát ra.
/545
|