Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Lần nữa tỉnh lại, Hạ Diệc Sơ thấy mình đang ngủ trên giường gỗ nhỏ.
Nàng giương mắt nhìn nhìn bốn phía, đây là một cái phòng bốn vách làm từ bùn trát, bên trong dường như quanh năm mặt trời không chiếu tới, thập phần âm u ẩm ướt. Trong phòng khá nhiều đồ vật, trên vách tường dán vài poster minh tinh và giấy báo đã ố vàng.
Có lẽ nàng đã xuyên đến nông thôn.
Hạ Diệc Sơ nhắm mắt lại, gọi Hệ thống 233 chia sẻ thông tin cùng nhiệm vụ ở thế giới này cho nàng.
Trong chốc lát, Hạ Diệc Sơ cũng đã biết tình cảnh hiện giờ của nàng.
Nàng lần này là Tô Ninh Tô Ninh Dao, 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba.
Tô Ninh Dao sinh trưởng trong gia đình bần hàn, nàng là con đầu, phái dưới con hai em trai và một em giá.
Tô gia một nhà sáu người cùng bà nội bảy mươi tuổi sinh sống trong Tô gia thôn.
Bước ngoặt trong đời nàng xảy ra vào năm 18 tuổi. Bởi vì trong năm này, ba Tô lên núi săn thú bị trọng thương, què một chân. Về sau, không thể làm việc nhà nông cũng không thể lên núi săn thú.
Ba Tô như thế nên trọng trách trong nhà toàn bộ đều dồn lên người mẹ Tô. Gia cảnh bần cùng cũng vì bao nhiêu tiền tích cóp đều dành chữa bệnh cho ba Tô.
Một nhà bảy miệng ăn đều dồn lên người mẹ Tô, mà bà ấy cũng chỉ là một phụ nữ làm nông, sao có thể nuôi sống cả gia đình. Đúng lúc này, trong thành thị có quý nhân tới lựa chọn con dâu cho nhi tử nhà mình, sính lễ ba vạn.
Đối phương chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng Tô Ninh Dao.
Mẹ Tô và ba Tô hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đồng ý hôn sự này.
Chỉ là, Tô Ninh Dao lại không chịu. Nàng bây giờ thiếu nữ như hoa, đối phương tuy là phú quý nhưng phải gả cho nhi tử sắp chết kia để xung hỉ.
Mặc kệ ba Tô mẹ Tô nói như thế nào, Tô Ninh Dao cũng không muốn, thậm chí muốn chạy trốn nhưng bị ba Tô phát hiện, cuối cùng nhốt Tô Ninh Dao trong phòng.
Tô Ninh Dao vẫn chạy đi tìm biểu ca của nàng. Sau đó, biểu ca mang nàng ra bên ngoài.
Tô Ninh Dao vẫn luôn cho rằng biểu ca đến cứu nàng, giúp nàng không bị người mua đi xung hỉ. Nhưng lại không ngờ rằng, vẻ mặt thân thiết nhiệt tình của biểu ca đã đẩy nàng đến địa ngục nhân gian.
Hóa ra, biểu ca nàng kỳ thật là kẻ gian, chơi bời lêu lổng, chuyên dụ dỗ những cô gái chưa biết qua việc đời, lừa đến nhà thổ. Chờ Tô Ninh Dao biết chân tướng này thì đã chậm, nàng đã bị nhốt ở nhà thổ, bị bắt tiếp khách.
Lúc mới đến Tô Ninh Dao không muốn, phản kháng chạy trốn các loại đều thử qua, nhưng lần nào cũng bị bắt trở lại còn bị ăn đòn cho đến khi hoàn toàn phục tùng mới thôi.
Nửa đời sau của Tô Ninh Dao có thể nói là thập phần thê thảm.
Đời trước Tô Ninh Dao mặt sau nửa đời, quá đến có thể nói là thập phần thảm thống.
Cả ngày bị bắt tiếp đủ loại khách, cuối cùng còn bị một ít kẻ thô lỗ đùa bỡn đến chết.
Mà Tô gia, cũng vì Tô Ninh Dao chạy trốn, bị đối phương đòi lại sính lễ. Tô gia ngày càng lụn bại, mẹ Tô mới 40 tuổi, dưới áp lực chi phí sinh hoạt thoạt nhìn như bà lão 60, gầy trơ cả xương.
Mà người què như ba Tô cũng nảy sinh áp lực trong lòng chồng chất. Bởi Tô Ninh Dao đào hôn mà rước lấy rất nhiều phê bình trong thôn. Ba Tô và mẹ Tô dù đi đến chỗ nào cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cùng đường, cả nhà uống thuốc sâu tự sát.
Tô Ninh Dao lúc này đây không tiếc bán đứng linh hồn của mình làm giao dịch cùng hệ thống, thực ra là đang sám hối.
Nàng muốn Hạ Diệc Sơ bảo vệ tốt người nhà nàng, gả qua xung hỉ cho tên ma ốm kia, sau đó hoàn thành việc học hành.
Hạ Diệc Sơ xem xong thông tin này, đáy lòng xẹt qua một mạt chua xót. Tô Ninh Dao chết khi 22 tuổi, rõ ràng biết bán linh hồn làm giao dịch sẽ đưa đến hậu quả hồn phi phách tán, biến mất trong 3000 thế giới, vĩnh viễn không thể luân hồi.
Mặc dù vậy, nàng vẫn hy sinh chính mình, muốn đổi lấy một Tô gia bình an cả đời. Như vậy, cô gái này đời trước đi nhầm đường nhưng tâm địa lại không xấu.
Hạ Diệc Sơ lưu ý một chút, tên ma ốm kia sau khi Tô Ninh Dao trốn nhà đi hai tháng thì cũng chết.
Nói vậy, sợ là Tô Ninh Dao trong lòng cũng tự trách, nên mới muốn đem chuyện xung hỉ cho đối phương vào trong giao dịch này.
"Chị à," Hạ Diệc Sơ đang nghĩ ngợi miên man, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ nhi: "Chị, tỉnh rồi sao? Có thể ra ăn cơm chiều."
"Uhm, Viên Viên ngoan, nói ba mẹ một tiếng, ta lập tức ra tới." Hạ Diệc Sơ nhận ra đây là giọng của em gái Tô Ninh Dao, tức khắc đáp lại.
Ngoài cửa, tiểu cô nương nghe Hạ Diệc Sơ đáp lại, ngoan ngoãn ai một tiếng, liền xoay người rời đi.
Ăn cơm chiều, cả nhà bảy người đều ngồi ở trên những khối gỗ vuông xung quanh bàn ăn cơm.
Tối nay chỉ có hai món ăn, một là cải trắng xào, một là lá củ cải xào. Cả hai đều là món chay, không có một chút thịt. Đây là thức ăn ngày thường của Tô gia, chỉ có ngày lễ tết, mẹ Tô mới có thể mua một chút thịt.
Ánh đèn lờ mờ, bếp lửa bên cạnh, trên là một cái nồi to dùng để nấu nước nóng cho cả nhà tắm rửa.
Đồ ăn tối nay đều do hai anh em Tô Thành cùng Tô Nham làm, hai đứa là anh em song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, làn da ngăm đen, dáng người gầy gò, có thể là do thiếu dinh dưỡng nên hai đứa so với người cùng tuổi thấp hơn một ít.
Hai anh em mới hơn mười tuổi cũng đã bắt đầu phụ giúp làm việc nhà.
Trên bàn cơm, mọi người đều không nói gì, chỉ có mẹ Tô, liên tiếp khuyên mấy đứa con ăn nhiều một ít, còn hay gắp thức ăn cho bà nội Tô.
Dù phòng vách bùn trát đơn sơ, trước nay Hạ Diệc Sơ chưa hề trải nghiệm qua, nhưng nàng cũng không thấy ghét bỏ, ngược lại nghe mẹ Tô thúc giục ăn nhiều một chút tiếng cười em trai em gái, trong lòng sinh ra một mạt cảm xúc ấm áp.
Ăn cơm xong, Hạ Diệc Sơ chủ động đi rửa chén, nấu nướng nóng cho các em tắm rửa. Sau đó nàng cũng đi tắm, đem thay quần áo đặt ở bồn gỗ, tính toán hôm sau đi ra bờ sông thanh tẩy.
Chỉ là sáng sớm hôm sau, Hạ Diệc Sơ liền nghe Tô Viên Viên nói đến chuyện gần như là ác mộng.
=======================
*****************
Lần nữa tỉnh lại, Hạ Diệc Sơ thấy mình đang ngủ trên giường gỗ nhỏ.
Nàng giương mắt nhìn nhìn bốn phía, đây là một cái phòng bốn vách làm từ bùn trát, bên trong dường như quanh năm mặt trời không chiếu tới, thập phần âm u ẩm ướt. Trong phòng khá nhiều đồ vật, trên vách tường dán vài poster minh tinh và giấy báo đã ố vàng.
Có lẽ nàng đã xuyên đến nông thôn.
Hạ Diệc Sơ nhắm mắt lại, gọi Hệ thống 233 chia sẻ thông tin cùng nhiệm vụ ở thế giới này cho nàng.
Trong chốc lát, Hạ Diệc Sơ cũng đã biết tình cảnh hiện giờ của nàng.
Nàng lần này là Tô Ninh Tô Ninh Dao, 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba.
Tô Ninh Dao sinh trưởng trong gia đình bần hàn, nàng là con đầu, phái dưới con hai em trai và một em giá.
Tô gia một nhà sáu người cùng bà nội bảy mươi tuổi sinh sống trong Tô gia thôn.
Bước ngoặt trong đời nàng xảy ra vào năm 18 tuổi. Bởi vì trong năm này, ba Tô lên núi săn thú bị trọng thương, què một chân. Về sau, không thể làm việc nhà nông cũng không thể lên núi săn thú.
Ba Tô như thế nên trọng trách trong nhà toàn bộ đều dồn lên người mẹ Tô. Gia cảnh bần cùng cũng vì bao nhiêu tiền tích cóp đều dành chữa bệnh cho ba Tô.
Một nhà bảy miệng ăn đều dồn lên người mẹ Tô, mà bà ấy cũng chỉ là một phụ nữ làm nông, sao có thể nuôi sống cả gia đình. Đúng lúc này, trong thành thị có quý nhân tới lựa chọn con dâu cho nhi tử nhà mình, sính lễ ba vạn.
Đối phương chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng Tô Ninh Dao.
Mẹ Tô và ba Tô hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đồng ý hôn sự này.
Chỉ là, Tô Ninh Dao lại không chịu. Nàng bây giờ thiếu nữ như hoa, đối phương tuy là phú quý nhưng phải gả cho nhi tử sắp chết kia để xung hỉ.
Mặc kệ ba Tô mẹ Tô nói như thế nào, Tô Ninh Dao cũng không muốn, thậm chí muốn chạy trốn nhưng bị ba Tô phát hiện, cuối cùng nhốt Tô Ninh Dao trong phòng.
Tô Ninh Dao vẫn chạy đi tìm biểu ca của nàng. Sau đó, biểu ca mang nàng ra bên ngoài.
Tô Ninh Dao vẫn luôn cho rằng biểu ca đến cứu nàng, giúp nàng không bị người mua đi xung hỉ. Nhưng lại không ngờ rằng, vẻ mặt thân thiết nhiệt tình của biểu ca đã đẩy nàng đến địa ngục nhân gian.
Hóa ra, biểu ca nàng kỳ thật là kẻ gian, chơi bời lêu lổng, chuyên dụ dỗ những cô gái chưa biết qua việc đời, lừa đến nhà thổ. Chờ Tô Ninh Dao biết chân tướng này thì đã chậm, nàng đã bị nhốt ở nhà thổ, bị bắt tiếp khách.
Lúc mới đến Tô Ninh Dao không muốn, phản kháng chạy trốn các loại đều thử qua, nhưng lần nào cũng bị bắt trở lại còn bị ăn đòn cho đến khi hoàn toàn phục tùng mới thôi.
Nửa đời sau của Tô Ninh Dao có thể nói là thập phần thê thảm.
Đời trước Tô Ninh Dao mặt sau nửa đời, quá đến có thể nói là thập phần thảm thống.
Cả ngày bị bắt tiếp đủ loại khách, cuối cùng còn bị một ít kẻ thô lỗ đùa bỡn đến chết.
Mà Tô gia, cũng vì Tô Ninh Dao chạy trốn, bị đối phương đòi lại sính lễ. Tô gia ngày càng lụn bại, mẹ Tô mới 40 tuổi, dưới áp lực chi phí sinh hoạt thoạt nhìn như bà lão 60, gầy trơ cả xương.
Mà người què như ba Tô cũng nảy sinh áp lực trong lòng chồng chất. Bởi Tô Ninh Dao đào hôn mà rước lấy rất nhiều phê bình trong thôn. Ba Tô và mẹ Tô dù đi đến chỗ nào cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cùng đường, cả nhà uống thuốc sâu tự sát.
Tô Ninh Dao lúc này đây không tiếc bán đứng linh hồn của mình làm giao dịch cùng hệ thống, thực ra là đang sám hối.
Nàng muốn Hạ Diệc Sơ bảo vệ tốt người nhà nàng, gả qua xung hỉ cho tên ma ốm kia, sau đó hoàn thành việc học hành.
Hạ Diệc Sơ xem xong thông tin này, đáy lòng xẹt qua một mạt chua xót. Tô Ninh Dao chết khi 22 tuổi, rõ ràng biết bán linh hồn làm giao dịch sẽ đưa đến hậu quả hồn phi phách tán, biến mất trong 3000 thế giới, vĩnh viễn không thể luân hồi.
Mặc dù vậy, nàng vẫn hy sinh chính mình, muốn đổi lấy một Tô gia bình an cả đời. Như vậy, cô gái này đời trước đi nhầm đường nhưng tâm địa lại không xấu.
Hạ Diệc Sơ lưu ý một chút, tên ma ốm kia sau khi Tô Ninh Dao trốn nhà đi hai tháng thì cũng chết.
Nói vậy, sợ là Tô Ninh Dao trong lòng cũng tự trách, nên mới muốn đem chuyện xung hỉ cho đối phương vào trong giao dịch này.
"Chị à," Hạ Diệc Sơ đang nghĩ ngợi miên man, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ nhi: "Chị, tỉnh rồi sao? Có thể ra ăn cơm chiều."
"Uhm, Viên Viên ngoan, nói ba mẹ một tiếng, ta lập tức ra tới." Hạ Diệc Sơ nhận ra đây là giọng của em gái Tô Ninh Dao, tức khắc đáp lại.
Ngoài cửa, tiểu cô nương nghe Hạ Diệc Sơ đáp lại, ngoan ngoãn ai một tiếng, liền xoay người rời đi.
Ăn cơm chiều, cả nhà bảy người đều ngồi ở trên những khối gỗ vuông xung quanh bàn ăn cơm.
Tối nay chỉ có hai món ăn, một là cải trắng xào, một là lá củ cải xào. Cả hai đều là món chay, không có một chút thịt. Đây là thức ăn ngày thường của Tô gia, chỉ có ngày lễ tết, mẹ Tô mới có thể mua một chút thịt.
Ánh đèn lờ mờ, bếp lửa bên cạnh, trên là một cái nồi to dùng để nấu nước nóng cho cả nhà tắm rửa.
Đồ ăn tối nay đều do hai anh em Tô Thành cùng Tô Nham làm, hai đứa là anh em song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, làn da ngăm đen, dáng người gầy gò, có thể là do thiếu dinh dưỡng nên hai đứa so với người cùng tuổi thấp hơn một ít.
Hai anh em mới hơn mười tuổi cũng đã bắt đầu phụ giúp làm việc nhà.
Trên bàn cơm, mọi người đều không nói gì, chỉ có mẹ Tô, liên tiếp khuyên mấy đứa con ăn nhiều một ít, còn hay gắp thức ăn cho bà nội Tô.
Dù phòng vách bùn trát đơn sơ, trước nay Hạ Diệc Sơ chưa hề trải nghiệm qua, nhưng nàng cũng không thấy ghét bỏ, ngược lại nghe mẹ Tô thúc giục ăn nhiều một chút tiếng cười em trai em gái, trong lòng sinh ra một mạt cảm xúc ấm áp.
Ăn cơm xong, Hạ Diệc Sơ chủ động đi rửa chén, nấu nướng nóng cho các em tắm rửa. Sau đó nàng cũng đi tắm, đem thay quần áo đặt ở bồn gỗ, tính toán hôm sau đi ra bờ sông thanh tẩy.
Chỉ là sáng sớm hôm sau, Hạ Diệc Sơ liền nghe Tô Viên Viên nói đến chuyện gần như là ác mộng.
=======================
/545
|