Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Hạ Diệc Sơ mấy ngày nay ở nhà làm con gái ngoan.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ hè, tụi nhỏ đều không cần đi học, Hạ Diệc Sơ ở nhà quét dọn ngăn nắp, nhóm lửa nấu cơm, giặt giũ quần áo, rửa chén bát, một tay nàng làm hết.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nguyệt cùng Tô Quốc Chí vừa trở về liền có cơm nóng ăn, nước nóng tắm, cái này làm cho hai người thập phần vui mừng. Chẳng qua lại nghĩ đến một chuyện, trong lòng hai người tức khắc nặng trĩu.
Cảnh tượng một nhà hòa thuận vui vẻ kéo dài đến một buổi chiều nọ.
Ngày đó, khi hoàng hôn xuống, chân trời đột nhiên xuất hiện ráng đỏ hiếm thấy, phân nửa đường chân trời đều đỏ rực.
Hạ Diệc Sơ vừa thấy Thẩm Nguyệt về, liền xoay người rót nước cho mẹ, lại đột nhiên phát hiện thần sắc Thẩm Nguyệt có chút mờ mịt cùng yếu ớt, cả người không bình thường, cảm giác không thích hợp.
Hạ Diệc Sơ cho rằng hôm nay Thẩm Nguyệt gặp phải chuyện gì, một bên đem nước trà tới cho Thẩm Nguyệt, một bên hỏi: "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có việc gì." Thẩm Nguyệt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, thần sắc phức tạp, cúi đầu nhìn hình ảnh mình trong chén trà, đáy mắt có một tia áy náy lóe lên rồi chợt biến mất.
Hớp một hớp nước trà, áp suy nghĩ xuống đáy lòng, Thẩm Nguyệt hỏi Hạ Diệc Sơ: "Hôm nay con chưa nấu cơm sao? Để mẹ đi nấu cơm."
"Không, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con sẽ đi làm cơm." Hạ Diệc Sơ vội vàng giữ Thẩm Nguyệt lại.
Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí đều giống nhau, phải đến khi trời không còn sớm nữa mới trở về, cho nên Hạ Diệc Sơ nấu cơm đều tương đối trễ.
"Không có việc gì, mẹ không mệt." Thẩm Nguyệt tâm sự nặng nề, thần sắc có chút mất tự nhiên kéo tay Hạ Diệc Sơ ra, xoay người đi về phía phòng bếp.
Hạ Diệc Sơ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng gầy gầy của Thẩm Nguyệt, trong lòng kỳ thật đã hiểu rõ vài phần.
Chờ lúc Tô Quốc Chí trở về ăn cơm chiều, không chỉ có Tô Quốc Chí phát hiện Thẩm Nguyệt không thích hợp, ngay cả Tô Viên Viên cùng hai anh em song sinh Tô Thành đều phát hiện mẹ mình tối nay có chút không giống ngày thường.
Dù Tô Quốc Chí có mở miệng hỏi đến thì cũng bị Thẩm Nguyệt nói tùy ý có lệ cho qua.
Lúc đi ngủ, Hạ Diệc Sơ nằm trên giường, trong đầu đặt câu hỏi với Hệ thống 233: "Hệ thống, người Đông Phương gia đã tìm tới Thẩm Nguyệt phải không?"
Đông Phương gia chính là gia đình muốn dùng ba vạn sính lễ cưới Tô Ninh Dao về xung hỉ cho con trai độc nhất của họ.
Hạ Diệc Sơ mới hỏi, Hệ thống 233 liền đáp lại trong đầu nàng: "Ký chủ đoán không tồi, chính là nguyên chủ Tô Ninh Dao đào hôn với Đông Phương gia. Chiều nay, đã có người tới tìm Thẩm Nguyệt, sính lễ ba vạn, muốn ngươi gả cho đại thiếu gia của Đông Phương gia. Chẳng qua, Thẩm Nguyệt cũng không lập tức đáp ứng."
Không lập tức đáp ứng, chính là trong lòng vẫn thực rối rắm.
Hạ Diệc Sơ cười cười, thả lỏng thân thể trên giường, nhắm hai mắt lại.
Hạ Diệc Sơ cũng không sợ Thẩm Nguyệt không đồng ý việc hôn nhân này, đời này Tô Quốc Chí không bị thương, nên áp lực cuộc sống của Tô gia cũng không như đời trước, sẽ không làm người tuyệt vọng đến tự sát.
Ba vạn nguyên tiền, mặc kệ là đối với Tô gia hiện tại hay gia đình khá giả, cũng không phải là số nhỏ.
Hạ Diệc Sơ nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng rời giường, tính đi uống ly nước.
Giường bên cạnh, Tô Thành cùng Tô Nham ngủ đến say sưa, không biết là đứa nào còn ngáy khò khò.
Hạ Diệc Sơ đi ra cửa sau, lại nghe âm thanh khác.
Âm thanh đứt quãng, nghẹn ngào, như khóc thút thít.
Cẩn thận nghe, là âm thanh từ cách vách, trong phòng Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí truyền ra.
Hạ Diệc Sơ từ đầu không có ý định nghe lén, chỉ là Thẩm Nguyệt nghẹn ngào mấy từ "Đông Phương gia" và "Ba vạn sính lễ" làm nàng để tâm.
Hạ Diệc Sơ đứng ngoài cửa, lặng lẽ hô hấp, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trong phòng, Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: "Tôi thật sự không nghĩ sẽ đem Dao Dao gả đi, nhưng mà ba vạn sính lễ kia đối với chúng ta mà nói, quả thực rất quan trọng."
"Mẹ tuổi tác đã cao, lên huyện kiểm tra sức khỏe cũng phải dùng tiền. Sách cho Viên Viên cũng cần tiền. Dao Dao hiện tại được tuyển vào đại học ở thủ đô đều để trong lòng không nói cho chúng ta biết. Thầy dạy cấp ba của nàng có gọi điện thoại cho ta."
"Dao Dao thích đọc sách như vậy, lại học giỏi, tôi làm mẹ lại không cung cấp đủ tiền học cho con..."
"Bên kia người ta nói, Dao Dao gả qua rồi, bọn họ sẽ đối đãi tử tế, cho Dao Dao tiếp tục đi học."
"Hôm nay tôi tiếp xúc với họ, để ý một chút, người ta cũng thực không tồi, thập phần thân cận, nói chuyện cũng rất khách khí."
"Quốc Chí, ông đến cùng là muốn hay không muốn?"
Thẩm Nguyệt nói xong, ghé vào trước ngực Tô Quốc Chí nghẹn ngào khóc lên.
Có thể là sợ Tô Viên Viên ngủ say bên cạnh, âm thanh nói chuyện cùng khóc của Thẩm Nguyệt không lớn, nhưng Hạ Diệc Sơ ngoài cửa vẫn nghe được rõ ràng.
Bên trong, Tô Quốc Chí thở dài: "Chuyện này cũng trách ta làm cha mà không có bản lĩnh, vẫn nên hỏi ý Dao Dao một chút. Trong nhà tuy nghèo, cũng không đến nỗi phải bán con gái đi lấy chút tiền. Còn hơn một tháng nữa mới khai giảng, học phí, sách vở... đến lúc đó mượn tạm trong thôn xem sao."
Thẩm Nguyệt ghé vào người Tô Quốc Chí khóc ô ô, xem như chấp nhận lời Tô Quốc Chí. Một hồi lâu, hai người mới tất tất tác tác đắp chăn đàng hoàng, nặng nề ngủ.
Hạ Diệc Sơ nhấc chân đi đến bên bàn, rót cho mình ly trà.
Nước trà lạnh băng từ miệng chảy xuống tới dạ dày.
Trong viện, ánh trăng sáng tỏ trút xuống, bóng cây lắc lư.
Hạ Diệc Sơ uống nước xong, đứng trước cửa phòng Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí một lúc, cảm giác được hai người trong phòng đã ngủ, mới về tới phòng mình, lên giường ngủ.
Hạ Diệc Sơ đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì mà Tô Ninh Dao tình nguyện bán đứng linh hồn của mình muốn Tô gia trở nên tốt đẹp, không đơn giản chỉ vì chuộc tội. Mà còn vì nàng ấy sau này đã cảm thấy hối hận áy náy với cha mẹ mình.
Chỉ cần một nhà Tô gia bình an tốt đẹp, mình phải trả giá như thế nào đều xứng đáng.
=============================
*****************
Hạ Diệc Sơ mấy ngày nay ở nhà làm con gái ngoan.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ hè, tụi nhỏ đều không cần đi học, Hạ Diệc Sơ ở nhà quét dọn ngăn nắp, nhóm lửa nấu cơm, giặt giũ quần áo, rửa chén bát, một tay nàng làm hết.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nguyệt cùng Tô Quốc Chí vừa trở về liền có cơm nóng ăn, nước nóng tắm, cái này làm cho hai người thập phần vui mừng. Chẳng qua lại nghĩ đến một chuyện, trong lòng hai người tức khắc nặng trĩu.
Cảnh tượng một nhà hòa thuận vui vẻ kéo dài đến một buổi chiều nọ.
Ngày đó, khi hoàng hôn xuống, chân trời đột nhiên xuất hiện ráng đỏ hiếm thấy, phân nửa đường chân trời đều đỏ rực.
Hạ Diệc Sơ vừa thấy Thẩm Nguyệt về, liền xoay người rót nước cho mẹ, lại đột nhiên phát hiện thần sắc Thẩm Nguyệt có chút mờ mịt cùng yếu ớt, cả người không bình thường, cảm giác không thích hợp.
Hạ Diệc Sơ cho rằng hôm nay Thẩm Nguyệt gặp phải chuyện gì, một bên đem nước trà tới cho Thẩm Nguyệt, một bên hỏi: "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có việc gì." Thẩm Nguyệt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, thần sắc phức tạp, cúi đầu nhìn hình ảnh mình trong chén trà, đáy mắt có một tia áy náy lóe lên rồi chợt biến mất.
Hớp một hớp nước trà, áp suy nghĩ xuống đáy lòng, Thẩm Nguyệt hỏi Hạ Diệc Sơ: "Hôm nay con chưa nấu cơm sao? Để mẹ đi nấu cơm."
"Không, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con sẽ đi làm cơm." Hạ Diệc Sơ vội vàng giữ Thẩm Nguyệt lại.
Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí đều giống nhau, phải đến khi trời không còn sớm nữa mới trở về, cho nên Hạ Diệc Sơ nấu cơm đều tương đối trễ.
"Không có việc gì, mẹ không mệt." Thẩm Nguyệt tâm sự nặng nề, thần sắc có chút mất tự nhiên kéo tay Hạ Diệc Sơ ra, xoay người đi về phía phòng bếp.
Hạ Diệc Sơ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng gầy gầy của Thẩm Nguyệt, trong lòng kỳ thật đã hiểu rõ vài phần.
Chờ lúc Tô Quốc Chí trở về ăn cơm chiều, không chỉ có Tô Quốc Chí phát hiện Thẩm Nguyệt không thích hợp, ngay cả Tô Viên Viên cùng hai anh em song sinh Tô Thành đều phát hiện mẹ mình tối nay có chút không giống ngày thường.
Dù Tô Quốc Chí có mở miệng hỏi đến thì cũng bị Thẩm Nguyệt nói tùy ý có lệ cho qua.
Lúc đi ngủ, Hạ Diệc Sơ nằm trên giường, trong đầu đặt câu hỏi với Hệ thống 233: "Hệ thống, người Đông Phương gia đã tìm tới Thẩm Nguyệt phải không?"
Đông Phương gia chính là gia đình muốn dùng ba vạn sính lễ cưới Tô Ninh Dao về xung hỉ cho con trai độc nhất của họ.
Hạ Diệc Sơ mới hỏi, Hệ thống 233 liền đáp lại trong đầu nàng: "Ký chủ đoán không tồi, chính là nguyên chủ Tô Ninh Dao đào hôn với Đông Phương gia. Chiều nay, đã có người tới tìm Thẩm Nguyệt, sính lễ ba vạn, muốn ngươi gả cho đại thiếu gia của Đông Phương gia. Chẳng qua, Thẩm Nguyệt cũng không lập tức đáp ứng."
Không lập tức đáp ứng, chính là trong lòng vẫn thực rối rắm.
Hạ Diệc Sơ cười cười, thả lỏng thân thể trên giường, nhắm hai mắt lại.
Hạ Diệc Sơ cũng không sợ Thẩm Nguyệt không đồng ý việc hôn nhân này, đời này Tô Quốc Chí không bị thương, nên áp lực cuộc sống của Tô gia cũng không như đời trước, sẽ không làm người tuyệt vọng đến tự sát.
Ba vạn nguyên tiền, mặc kệ là đối với Tô gia hiện tại hay gia đình khá giả, cũng không phải là số nhỏ.
Hạ Diệc Sơ nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng rời giường, tính đi uống ly nước.
Giường bên cạnh, Tô Thành cùng Tô Nham ngủ đến say sưa, không biết là đứa nào còn ngáy khò khò.
Hạ Diệc Sơ đi ra cửa sau, lại nghe âm thanh khác.
Âm thanh đứt quãng, nghẹn ngào, như khóc thút thít.
Cẩn thận nghe, là âm thanh từ cách vách, trong phòng Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí truyền ra.
Hạ Diệc Sơ từ đầu không có ý định nghe lén, chỉ là Thẩm Nguyệt nghẹn ngào mấy từ "Đông Phương gia" và "Ba vạn sính lễ" làm nàng để tâm.
Hạ Diệc Sơ đứng ngoài cửa, lặng lẽ hô hấp, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trong phòng, Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: "Tôi thật sự không nghĩ sẽ đem Dao Dao gả đi, nhưng mà ba vạn sính lễ kia đối với chúng ta mà nói, quả thực rất quan trọng."
"Mẹ tuổi tác đã cao, lên huyện kiểm tra sức khỏe cũng phải dùng tiền. Sách cho Viên Viên cũng cần tiền. Dao Dao hiện tại được tuyển vào đại học ở thủ đô đều để trong lòng không nói cho chúng ta biết. Thầy dạy cấp ba của nàng có gọi điện thoại cho ta."
"Dao Dao thích đọc sách như vậy, lại học giỏi, tôi làm mẹ lại không cung cấp đủ tiền học cho con..."
"Bên kia người ta nói, Dao Dao gả qua rồi, bọn họ sẽ đối đãi tử tế, cho Dao Dao tiếp tục đi học."
"Hôm nay tôi tiếp xúc với họ, để ý một chút, người ta cũng thực không tồi, thập phần thân cận, nói chuyện cũng rất khách khí."
"Quốc Chí, ông đến cùng là muốn hay không muốn?"
Thẩm Nguyệt nói xong, ghé vào trước ngực Tô Quốc Chí nghẹn ngào khóc lên.
Có thể là sợ Tô Viên Viên ngủ say bên cạnh, âm thanh nói chuyện cùng khóc của Thẩm Nguyệt không lớn, nhưng Hạ Diệc Sơ ngoài cửa vẫn nghe được rõ ràng.
Bên trong, Tô Quốc Chí thở dài: "Chuyện này cũng trách ta làm cha mà không có bản lĩnh, vẫn nên hỏi ý Dao Dao một chút. Trong nhà tuy nghèo, cũng không đến nỗi phải bán con gái đi lấy chút tiền. Còn hơn một tháng nữa mới khai giảng, học phí, sách vở... đến lúc đó mượn tạm trong thôn xem sao."
Thẩm Nguyệt ghé vào người Tô Quốc Chí khóc ô ô, xem như chấp nhận lời Tô Quốc Chí. Một hồi lâu, hai người mới tất tất tác tác đắp chăn đàng hoàng, nặng nề ngủ.
Hạ Diệc Sơ nhấc chân đi đến bên bàn, rót cho mình ly trà.
Nước trà lạnh băng từ miệng chảy xuống tới dạ dày.
Trong viện, ánh trăng sáng tỏ trút xuống, bóng cây lắc lư.
Hạ Diệc Sơ uống nước xong, đứng trước cửa phòng Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí một lúc, cảm giác được hai người trong phòng đã ngủ, mới về tới phòng mình, lên giường ngủ.
Hạ Diệc Sơ đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì mà Tô Ninh Dao tình nguyện bán đứng linh hồn của mình muốn Tô gia trở nên tốt đẹp, không đơn giản chỉ vì chuộc tội. Mà còn vì nàng ấy sau này đã cảm thấy hối hận áy náy với cha mẹ mình.
Chỉ cần một nhà Tô gia bình an tốt đẹp, mình phải trả giá như thế nào đều xứng đáng.
=============================
/545
|