Editor: Mi Mặt Mèo
****************
Tô Phi Vũ thô lỗ đẩy người, Tô Âm cả người nhũn ra bị đẩy nằm trên mặt đất.
Rõ ràng Tô Phi Vũ ghét bỏ như thế, để thân thể cô đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, thế mà khoái cảm thoải mái trong lòng lại chảy ra, thiếu chút nữa kiều suyễn kêu ra tiếng.
Tô Âm chớp chớp mắt, khong biết vì sao hiện tại mình lại biến thành như vậy, mỗi lần chỉ cần Tô Phi Vũ đụng chạm, trên người lại gào lên khát vọng, cô ngồi dưới đất, nỗ lực khống chế bản thân muốn đè Tô Phi Vũ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, một cô gái trang điểm thời thượng, dáng dấp khoan thai đi vào.
Cô gái này nhìn qua cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, trên người mặc một bộ lễ phục trắng như tuyết, dáng vẻ tự phụ, dung mạo tinh xảo, cặp mắt to cất dấu lệ khí, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, chính là người sai xử Tô Phi Vũ và Tô Âm đưa Hạ Diệc Sơ đến đây.
"Sao rồi? Người như thế nào?"
Tô Phi Vũ lập tức lấy lòng, vẻ mặt mình bợ: "Chân tiểu thư, người đã đưa đến, ở ngay đây, cô xem."
Hắn nói, duỗi tay chỉ về phía Hạ Diệc Sơ đang bất tỉnh.
Chân tiểu thư tiến lên, duỗi tay nhéo cằm Hạ Diệc Sơ, thần sắc khinh thường lại ghen ghét: "Không nghĩ tới mặt hàng như thế này lại được anh Dật thích."
Anh Dật?
Hạ Diệc Sơ làm bộ hôn mê tùy ý đối phương nhéo, trong lòng suy đoán thân phận của cô gái trước mặt.
Vừa rồi Tô Phi Vũ gọi cô ta là Chân tiểu thư, hẳn là người nhà họ Chân. Mà yến hội này tổ chức vì Chân tổng mới kết hôn năm trước, khẳng định chưa thể có một đứa con gái lớn như thế, chẳng lẽ là em gái duy nhất của Chân tổng – Chân Đan Đan.
Cô ấy vừa mới kêu anh Dật, không lẽ là Đông Phương Dật?
Trong lòng Hạ Diệc Sơ nghĩ như vậy, hắc tuyến đầy đầu. Hạ Diệc Sơ không hề nghĩ tới mình bị bắt cóc chỉ vì lòng ghen tị của một cô gái khác.
Tô Phi Vũ thần sắc dữ tợn nhìn Hạ Diệc Sơ, lại hận không thể lột da Chân Đan Đan,s tiến lên nói với Chân Đan Đan: "Chân tiểu thư, người đã mang đến rồi, cũng hạ dược theo như cô phan phó. Cô xem, trước đây chúng ta đã nói..."
"Được rồi được rồi, không chỉ xóa bỏ toàn bộ chuyện lần trước anh người lừa người gạt quỷ, lát nữa, tôi sẽ cho người mang đến cho anh 50 vạn. Bây giờ các người đi ra hết đi, thuận tiện kêu hai vệ sĩ bên ngoài vào cho tôi."
"Ah, thật tốt!" Tô Phi Vũ mặt mày hớn hở, gật đầu, tính đi ra ngoài.
Dư quang quét đến Tô Âm nằm xụi lơ trên mặt đất, Tô Phi Vũ vừa định mắng lại cố kỵ Chân Đan Đan ở đây, rốt cuộc nhịn xuống, đi đến đỡ Tô Âm.
Tô Âm thần chí không rõ ràng, cảm giác toàn thân nóng lên, thân thể trống rỗng, khát vọng cái gì đó.
Nếu không phải Tô Phi Vũ khoảng thời gian này trở mặt, để lại cho cô bóng ma quá sâu, thì cô đã sớm không kềm chế mà nhào tới.
Hiện tại, chính Tô Phi Vũ lại duỗi tay ra.
Tô Âm ngồi quỳ trên mặt đất, cắn môi, căn bản không nghe được Tô Phi Vũ cùng Chân Đan Đan nói chuyện gì. Vì thế khi Tô Phi Vũ duỗi tay ra đỡ, cô liền đem cả người mình dán lên, hôn lung tung đối phương, tay sờ soạng thân thể Tô Phi Vũ, vội vàng muốn kéo quần áo đối phương ra.
"Cô phát điên cai gì!" Tô Phi Vũ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn lại, trong lòng dự cảm bất thường.
Tô Phi Vũ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện này rốt cuộc là thế nào, sau lưng bùm một tiếng, giống như có vật gì đổ xuống.
Không đợi hắn quay đầu, sau lưng một đạo hắc ảnh đánh úp lại, Tô Phi Vũ chỉ cảm thấy đầu đau xót, cả người hôn mê bất tỉnh.
Hạ Diệc Sơ đứng dậy, trong tay còn cầm cây côn mà ban nãy Tô Phi Vũ dùng để tập kích cô. Mà Chân Đan Đan cũng sớm bị Hạ Diệc Sơ một kích đánh mê đi, té lăn quay trên mép giường.
"Không, không cần..." Tô Âm khóc thút thít xin tha.
Hạ Diệc Sơ biết do dược tính phát tác trong người Tô Âm nên cũng không tính toán nhiều, điểm lên người Tô Phi Vũ và Chân Đan Đan vài cái. Sau đó, đem Chân Đan Đan và Tô Âm kéo đến bên người Tô Phi Vũ.
Thân thể Chân Đan Đan cũng chậm rãi nóng lên, vặn vẹo giống như Tô Âm. Hai người không ngừng cọ tới cọ lui trên người Tô Phi Vũ, mặt đầy ửng hồng.
Tô Phi Vũ bị hai cô gái sờ đến hạ thân cường ngạnh, mắt đỏ tươi nhuốm dục vọng, hắn ghé người, đem hai cô gái đè dưới thân...
Ba người nhanh chóng làm thành một đoàn, âm thanh ái muội không ngừng phát ra.
Hạ Diệc Sơ từ lúc bọn họ bắt đầu có động tác đã rời đi. Vừa rồi cô vừa lợi dụng phương pháp điểm huyệt thúc giục dục vọng trong lòng họ, cũng giống như dùng tình dược vậy, gậy ông đập lưng ông.
Hạ Diệc Sơ tránh ánh mắt của mọi người, đi ra khỏi biệt thự, sửa sang làn váy, một lần nữa bước vào bên trong.
Đi vào, cô nhìn chỗ Đông Phương Dật lại không thấy người đâu.
Trong đại sảnh khắp nơi đều là người, muốn tìm thấy Đông Phương Dật cũng thật khó. Nhìn một vòng không thấy thân ảnh Đông Phương Dật đâu, Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống: "Hệ thống, tôi muốn vị trí hiện tại của Đông Phương Dật."
===========================
****************
Tô Phi Vũ thô lỗ đẩy người, Tô Âm cả người nhũn ra bị đẩy nằm trên mặt đất.
Rõ ràng Tô Phi Vũ ghét bỏ như thế, để thân thể cô đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, thế mà khoái cảm thoải mái trong lòng lại chảy ra, thiếu chút nữa kiều suyễn kêu ra tiếng.
Tô Âm chớp chớp mắt, khong biết vì sao hiện tại mình lại biến thành như vậy, mỗi lần chỉ cần Tô Phi Vũ đụng chạm, trên người lại gào lên khát vọng, cô ngồi dưới đất, nỗ lực khống chế bản thân muốn đè Tô Phi Vũ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, một cô gái trang điểm thời thượng, dáng dấp khoan thai đi vào.
Cô gái này nhìn qua cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, trên người mặc một bộ lễ phục trắng như tuyết, dáng vẻ tự phụ, dung mạo tinh xảo, cặp mắt to cất dấu lệ khí, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, chính là người sai xử Tô Phi Vũ và Tô Âm đưa Hạ Diệc Sơ đến đây.
"Sao rồi? Người như thế nào?"
Tô Phi Vũ lập tức lấy lòng, vẻ mặt mình bợ: "Chân tiểu thư, người đã đưa đến, ở ngay đây, cô xem."
Hắn nói, duỗi tay chỉ về phía Hạ Diệc Sơ đang bất tỉnh.
Chân tiểu thư tiến lên, duỗi tay nhéo cằm Hạ Diệc Sơ, thần sắc khinh thường lại ghen ghét: "Không nghĩ tới mặt hàng như thế này lại được anh Dật thích."
Anh Dật?
Hạ Diệc Sơ làm bộ hôn mê tùy ý đối phương nhéo, trong lòng suy đoán thân phận của cô gái trước mặt.
Vừa rồi Tô Phi Vũ gọi cô ta là Chân tiểu thư, hẳn là người nhà họ Chân. Mà yến hội này tổ chức vì Chân tổng mới kết hôn năm trước, khẳng định chưa thể có một đứa con gái lớn như thế, chẳng lẽ là em gái duy nhất của Chân tổng – Chân Đan Đan.
Cô ấy vừa mới kêu anh Dật, không lẽ là Đông Phương Dật?
Trong lòng Hạ Diệc Sơ nghĩ như vậy, hắc tuyến đầy đầu. Hạ Diệc Sơ không hề nghĩ tới mình bị bắt cóc chỉ vì lòng ghen tị của một cô gái khác.
Tô Phi Vũ thần sắc dữ tợn nhìn Hạ Diệc Sơ, lại hận không thể lột da Chân Đan Đan,s tiến lên nói với Chân Đan Đan: "Chân tiểu thư, người đã mang đến rồi, cũng hạ dược theo như cô phan phó. Cô xem, trước đây chúng ta đã nói..."
"Được rồi được rồi, không chỉ xóa bỏ toàn bộ chuyện lần trước anh người lừa người gạt quỷ, lát nữa, tôi sẽ cho người mang đến cho anh 50 vạn. Bây giờ các người đi ra hết đi, thuận tiện kêu hai vệ sĩ bên ngoài vào cho tôi."
"Ah, thật tốt!" Tô Phi Vũ mặt mày hớn hở, gật đầu, tính đi ra ngoài.
Dư quang quét đến Tô Âm nằm xụi lơ trên mặt đất, Tô Phi Vũ vừa định mắng lại cố kỵ Chân Đan Đan ở đây, rốt cuộc nhịn xuống, đi đến đỡ Tô Âm.
Tô Âm thần chí không rõ ràng, cảm giác toàn thân nóng lên, thân thể trống rỗng, khát vọng cái gì đó.
Nếu không phải Tô Phi Vũ khoảng thời gian này trở mặt, để lại cho cô bóng ma quá sâu, thì cô đã sớm không kềm chế mà nhào tới.
Hiện tại, chính Tô Phi Vũ lại duỗi tay ra.
Tô Âm ngồi quỳ trên mặt đất, cắn môi, căn bản không nghe được Tô Phi Vũ cùng Chân Đan Đan nói chuyện gì. Vì thế khi Tô Phi Vũ duỗi tay ra đỡ, cô liền đem cả người mình dán lên, hôn lung tung đối phương, tay sờ soạng thân thể Tô Phi Vũ, vội vàng muốn kéo quần áo đối phương ra.
"Cô phát điên cai gì!" Tô Phi Vũ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn lại, trong lòng dự cảm bất thường.
Tô Phi Vũ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện này rốt cuộc là thế nào, sau lưng bùm một tiếng, giống như có vật gì đổ xuống.
Không đợi hắn quay đầu, sau lưng một đạo hắc ảnh đánh úp lại, Tô Phi Vũ chỉ cảm thấy đầu đau xót, cả người hôn mê bất tỉnh.
Hạ Diệc Sơ đứng dậy, trong tay còn cầm cây côn mà ban nãy Tô Phi Vũ dùng để tập kích cô. Mà Chân Đan Đan cũng sớm bị Hạ Diệc Sơ một kích đánh mê đi, té lăn quay trên mép giường.
"Không, không cần..." Tô Âm khóc thút thít xin tha.
Hạ Diệc Sơ biết do dược tính phát tác trong người Tô Âm nên cũng không tính toán nhiều, điểm lên người Tô Phi Vũ và Chân Đan Đan vài cái. Sau đó, đem Chân Đan Đan và Tô Âm kéo đến bên người Tô Phi Vũ.
Thân thể Chân Đan Đan cũng chậm rãi nóng lên, vặn vẹo giống như Tô Âm. Hai người không ngừng cọ tới cọ lui trên người Tô Phi Vũ, mặt đầy ửng hồng.
Tô Phi Vũ bị hai cô gái sờ đến hạ thân cường ngạnh, mắt đỏ tươi nhuốm dục vọng, hắn ghé người, đem hai cô gái đè dưới thân...
Ba người nhanh chóng làm thành một đoàn, âm thanh ái muội không ngừng phát ra.
Hạ Diệc Sơ từ lúc bọn họ bắt đầu có động tác đã rời đi. Vừa rồi cô vừa lợi dụng phương pháp điểm huyệt thúc giục dục vọng trong lòng họ, cũng giống như dùng tình dược vậy, gậy ông đập lưng ông.
Hạ Diệc Sơ tránh ánh mắt của mọi người, đi ra khỏi biệt thự, sửa sang làn váy, một lần nữa bước vào bên trong.
Đi vào, cô nhìn chỗ Đông Phương Dật lại không thấy người đâu.
Trong đại sảnh khắp nơi đều là người, muốn tìm thấy Đông Phương Dật cũng thật khó. Nhìn một vòng không thấy thân ảnh Đông Phương Dật đâu, Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống: "Hệ thống, tôi muốn vị trí hiện tại của Đông Phương Dật."
===========================
/545
|