Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Hôm nay cũng không phải lần đầu mấy nữ sinh kia cười nhạo Hạ Nhật Hòa, không phải lần đầu chiếm chỗ ngồi của cô ấy.
Chẳng qua, mỗi lần Hạ Nhật Hòa đều bỏ qua, thậm chí còn đứng chờ ngoài hành lang cho đến khi các bạn đi rồi mới vào ngồi. Cho nên, mấy nữ sinh kia cho rằng nguyên chủ yếu đuối, càng tỏ ra khinh người.
Có điều, người hôm nay tiến vào đã không phải là Hạ Nhật Hòa, mà là Hạ Diệc Sơ.
Cho nên đám nữ sinh này đừng có mơ đến việc kiêu căng ngạo mạn cười nhạo, châm chọc cô.
Cũng không biết vì sao, có thể là xuyên vào thân thể đang trong tuổi mới lớn, nên Hạ Diệc Sơ cảm thấy chính mình có nhiều cảm xúc không thể khống chế.
Sau khi Hệ thống 233 giải thích, Hạ Diệc Sơ mới biết được nguyên nhân là do xúc cảm còn sót lại của nguyên chủ quấy phá.
Hạ Nhật Hòa bởi vì thường xuyên làm việc nhà, nên thân hình cao gầy nhưng dáng vẻ lại thanh tú, mặc đồng phục rộng thùng thình, ánh mắt dọa người làm các thiếu nữ kia kinh sợ.
Các nữ sinh kia không thể nói được Hạ Diệc Sơ thay đổi chỗ nào, trực giác lại cho biết người trước mặt này không dễ chọc.
Ba nữ sinh cắn chặt miệng không trả lời, cũng không đứng dậy, nếu không liền lộ ra bọn họ sợ Hạ Diệc Sơ, còn ở trước mặt các bạn học khác, cũng quá mất mặt.
Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của mấy cô gái này, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhướng mày lên, đang tính nói tiêp thì một thân hình thon dài đã đi tới, duỗi tay gõ gõ lên cửa sổ.
Hạ Diệc Sơ nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Có thể được phong là nam thần vườn trường, tất nhiên tướng mạo soái khí vô biên, tuấn lãng phi phàm. Không chỉ thế, đối phương có khí chất trầm ổn, ôn hòa, nháy mắt có thể hạ gục một đám thiếu nữ.
Ba nữ sinh đang cùng đấu mắt với Hạ Diệc Sơ sớm đã đem toàn bộ tâm tình đặt lên người gõ cửa sổ, ánh mắt nóng bỏng, gương mặt ửng đỏ.
Không còn nghi ngờ gì, người vừa gõ gõ chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của Hạ Diệc Sơ - Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhìn Hạ Diệc Sơ, cười cười, vẫy vẫy tay, ý bảo cô ra ngoài một chút.
Dù sao cũng là đối tượng nhiệm vụ, nghĩ nghĩ, Hạ Diệc Sơ nhấc chân ra ngoài.
Trước khi đi, cô không quan nói với ba nữ sinh kia một cây: "Lát nữa tôi trở về, hy vọng các người đều trở về đúng chỗ ngồi của mình."
Ngại Cố Dư Sinh ở ngoài nhìn vào, ba nữ sinh trợn to mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, giận mà không dám nói, bị chọc tức đến khuôn mặt đỏ bừng.
Trên hành lang người đến người đi, có người còn dẫn bạn đến xem, không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Cho nên, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh hai người một trước một sau, đi lên sân thượng.
"Tìm em có việc gì?" Hạ Diệc Sơ mở đầu câu chuyện, nhưng ánh mắt lai không hướng về Cố Dư Sinh.
"Nhật An, nghe nói em nằm viện? Xin lỗi, anh luôn bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toán ở thành phố nên đã nghĩ sẽ đi thăm em, không hiểu sao lại quên mất. Thật xin lỗi."
(Editor: có lẽ Dư Sinh gọi tên thân mật của nguyên chủ là Nhật An. Không phải gõ sai đâu ạ.)
Hắn đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ, thành khẩn nói chuyện, mày nhíu lại, vẻ mặt đầy hối lỗi.
Bạn gái nằm viện hơn một tuần, hắn không hề tới thăm, lại nói quên.
Hạ Diệc Sơ nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng phức tạp, ngực trái khó chịu đến nỗi làm nàng không thể thở được.
Cảm xúc này, không phải của cô, mà là của nguyên chủ Hạ Nhật Hòa.
Kiếp trước, nguyên chủ đối với Cố Dư Sinh như đào tim đào phổi, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng tình yêu, mặc kệ trời nắng nóng hay mưa gió, cũng chưa từng đổi lấy một ánh mắt thâm tình của hắn.
Kỳ thật, giữa hai người bọn họ đừng nói là quan hệ nam nữ, sợ là quan hệ bạn bè bình thường cũng không bằng.
Bởi vì từ trước đến nay, hắn chưa từng chủ động liên hệ với nguyên chủ.
Hắn không yêu Hạ Nhật Hòa, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình sắp xếp cho hắn đi nước ngoài, hắn liền đi không ngần ngại.
Lòng dạ truyền đến từng cơn đau đớn, tất cả đều là chấp niệm của Hạ Nhật Hòa, làm Hạ Diệc Sơ suýt nữa chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt.
"Nhật An? Em không sao chứ?" Cố Dư Sinh không nghe cô trả lời, có chút lo lắng.
"Nếu khó chịu, anh đưa em đi bác sĩ." Hắn duỗi tay đỡ Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nghiêng người né tránh.
"Không cần, không việc gì, cảm ơn anh quan tâm." Hạ Diệc Sơ áp chế từng trận chua xót trong lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh: "Chỉ làm, tôi cảm thấy anh chưa đủ tư cách làm bạn trai tôi. Chúng ta chia tay đi. Còn nữa, người anh thực sự cần xin lỗi, không phải tôi, mà là Hạ Nhật Hòa."
Cố Dư Sinh không ngờ Hạ Diệc Sơ sẽ nói chia tay.
Mặc kệ hắn nghe hiểu hay không, Hạ Diệc Sơ không còn gì để nói, vòng qua người hắn, rời khỏi sân thượng.
Cố Dư Sinh đứng tại chỗ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, hắn xoay người, nhìn bóng Hạ Diệc Sơ bước xuống bậc thang, thân hình mảnh khánh nhanh chóng biến mất ở góc khuất.
Đáy lòng Cố Dư Sinh không vì bị đá mà phẫn nộ, ngược lại còn nổi lên một chút tò mò, cảm thấy thú vị.
Từ nhỏ đến lớn, có không ít người viết thư, tằng quà, tỏ tình vơi hắn, hắn đều không chấp nhận ai.
Ngày đó, khi được tỏ tình, hắn nhìn thấy thần sắc được ăn cả ngã về không trong ánh mắt trong trẻo của Hạ Nhật Hòa, làm hắn hơi hơi để mắt một chút, nên gật đầu đồng ý.
Sau này tiếp xúc hắn nhìn trên người cô lại không thấy khí chất như khi cô tỏ tình.
Mà hiện tại, tựa hồ, cô so với trước kia càng thú vị!
===============================
*******************
Hôm nay cũng không phải lần đầu mấy nữ sinh kia cười nhạo Hạ Nhật Hòa, không phải lần đầu chiếm chỗ ngồi của cô ấy.
Chẳng qua, mỗi lần Hạ Nhật Hòa đều bỏ qua, thậm chí còn đứng chờ ngoài hành lang cho đến khi các bạn đi rồi mới vào ngồi. Cho nên, mấy nữ sinh kia cho rằng nguyên chủ yếu đuối, càng tỏ ra khinh người.
Có điều, người hôm nay tiến vào đã không phải là Hạ Nhật Hòa, mà là Hạ Diệc Sơ.
Cho nên đám nữ sinh này đừng có mơ đến việc kiêu căng ngạo mạn cười nhạo, châm chọc cô.
Cũng không biết vì sao, có thể là xuyên vào thân thể đang trong tuổi mới lớn, nên Hạ Diệc Sơ cảm thấy chính mình có nhiều cảm xúc không thể khống chế.
Sau khi Hệ thống 233 giải thích, Hạ Diệc Sơ mới biết được nguyên nhân là do xúc cảm còn sót lại của nguyên chủ quấy phá.
Hạ Nhật Hòa bởi vì thường xuyên làm việc nhà, nên thân hình cao gầy nhưng dáng vẻ lại thanh tú, mặc đồng phục rộng thùng thình, ánh mắt dọa người làm các thiếu nữ kia kinh sợ.
Các nữ sinh kia không thể nói được Hạ Diệc Sơ thay đổi chỗ nào, trực giác lại cho biết người trước mặt này không dễ chọc.
Ba nữ sinh cắn chặt miệng không trả lời, cũng không đứng dậy, nếu không liền lộ ra bọn họ sợ Hạ Diệc Sơ, còn ở trước mặt các bạn học khác, cũng quá mất mặt.
Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của mấy cô gái này, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhướng mày lên, đang tính nói tiêp thì một thân hình thon dài đã đi tới, duỗi tay gõ gõ lên cửa sổ.
Hạ Diệc Sơ nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Có thể được phong là nam thần vườn trường, tất nhiên tướng mạo soái khí vô biên, tuấn lãng phi phàm. Không chỉ thế, đối phương có khí chất trầm ổn, ôn hòa, nháy mắt có thể hạ gục một đám thiếu nữ.
Ba nữ sinh đang cùng đấu mắt với Hạ Diệc Sơ sớm đã đem toàn bộ tâm tình đặt lên người gõ cửa sổ, ánh mắt nóng bỏng, gương mặt ửng đỏ.
Không còn nghi ngờ gì, người vừa gõ gõ chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của Hạ Diệc Sơ - Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhìn Hạ Diệc Sơ, cười cười, vẫy vẫy tay, ý bảo cô ra ngoài một chút.
Dù sao cũng là đối tượng nhiệm vụ, nghĩ nghĩ, Hạ Diệc Sơ nhấc chân ra ngoài.
Trước khi đi, cô không quan nói với ba nữ sinh kia một cây: "Lát nữa tôi trở về, hy vọng các người đều trở về đúng chỗ ngồi của mình."
Ngại Cố Dư Sinh ở ngoài nhìn vào, ba nữ sinh trợn to mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, giận mà không dám nói, bị chọc tức đến khuôn mặt đỏ bừng.
Trên hành lang người đến người đi, có người còn dẫn bạn đến xem, không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Cho nên, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh hai người một trước một sau, đi lên sân thượng.
"Tìm em có việc gì?" Hạ Diệc Sơ mở đầu câu chuyện, nhưng ánh mắt lai không hướng về Cố Dư Sinh.
"Nhật An, nghe nói em nằm viện? Xin lỗi, anh luôn bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toán ở thành phố nên đã nghĩ sẽ đi thăm em, không hiểu sao lại quên mất. Thật xin lỗi."
(Editor: có lẽ Dư Sinh gọi tên thân mật của nguyên chủ là Nhật An. Không phải gõ sai đâu ạ.)
Hắn đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ, thành khẩn nói chuyện, mày nhíu lại, vẻ mặt đầy hối lỗi.
Bạn gái nằm viện hơn một tuần, hắn không hề tới thăm, lại nói quên.
Hạ Diệc Sơ nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng phức tạp, ngực trái khó chịu đến nỗi làm nàng không thể thở được.
Cảm xúc này, không phải của cô, mà là của nguyên chủ Hạ Nhật Hòa.
Kiếp trước, nguyên chủ đối với Cố Dư Sinh như đào tim đào phổi, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng tình yêu, mặc kệ trời nắng nóng hay mưa gió, cũng chưa từng đổi lấy một ánh mắt thâm tình của hắn.
Kỳ thật, giữa hai người bọn họ đừng nói là quan hệ nam nữ, sợ là quan hệ bạn bè bình thường cũng không bằng.
Bởi vì từ trước đến nay, hắn chưa từng chủ động liên hệ với nguyên chủ.
Hắn không yêu Hạ Nhật Hòa, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình sắp xếp cho hắn đi nước ngoài, hắn liền đi không ngần ngại.
Lòng dạ truyền đến từng cơn đau đớn, tất cả đều là chấp niệm của Hạ Nhật Hòa, làm Hạ Diệc Sơ suýt nữa chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt.
"Nhật An? Em không sao chứ?" Cố Dư Sinh không nghe cô trả lời, có chút lo lắng.
"Nếu khó chịu, anh đưa em đi bác sĩ." Hắn duỗi tay đỡ Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nghiêng người né tránh.
"Không cần, không việc gì, cảm ơn anh quan tâm." Hạ Diệc Sơ áp chế từng trận chua xót trong lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh: "Chỉ làm, tôi cảm thấy anh chưa đủ tư cách làm bạn trai tôi. Chúng ta chia tay đi. Còn nữa, người anh thực sự cần xin lỗi, không phải tôi, mà là Hạ Nhật Hòa."
Cố Dư Sinh không ngờ Hạ Diệc Sơ sẽ nói chia tay.
Mặc kệ hắn nghe hiểu hay không, Hạ Diệc Sơ không còn gì để nói, vòng qua người hắn, rời khỏi sân thượng.
Cố Dư Sinh đứng tại chỗ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, hắn xoay người, nhìn bóng Hạ Diệc Sơ bước xuống bậc thang, thân hình mảnh khánh nhanh chóng biến mất ở góc khuất.
Đáy lòng Cố Dư Sinh không vì bị đá mà phẫn nộ, ngược lại còn nổi lên một chút tò mò, cảm thấy thú vị.
Từ nhỏ đến lớn, có không ít người viết thư, tằng quà, tỏ tình vơi hắn, hắn đều không chấp nhận ai.
Ngày đó, khi được tỏ tình, hắn nhìn thấy thần sắc được ăn cả ngã về không trong ánh mắt trong trẻo của Hạ Nhật Hòa, làm hắn hơi hơi để mắt một chút, nên gật đầu đồng ý.
Sau này tiếp xúc hắn nhìn trên người cô lại không thấy khí chất như khi cô tỏ tình.
Mà hiện tại, tựa hồ, cô so với trước kia càng thú vị!
===============================
/545
|