Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Tỷ như chuyện Hạ Nhật Hoà thích Cố Dư Sinh, Hạ Diệc Sơ tìm mãi cũng không biết cô ấy bắt đầu thích Cố Dư Sinh từ khi nào.
Có lẽ là từ lễ khai giảng, nhìn thấy người này, liền thích đến tận xương tủy. Nhưng mà Hạ Diệc Sơ lại không tin đây là nhất kiến chung tình.
Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống mới hay do lần truyền tống vừa rồi, xuất hiện một ít trục trặc của hệ thống, làm ký ức thiếu mất một phần. Phần ký ức bị mất này phải chờ hệ thống sửa chữa mới có thể tìm về.
"Ký chủ đừng nóng vội, lần này virus mạnh quá, cần thêm một chút thời gian." 233 an ủi.
"Chậm như thế à? Phần mềm diệt virus của nhà ngươi còn không bằng 360". Trước kia, Hạ Diệc Sơ dùng phần mềm diệt virus 360 chỉ một giây là xong.
"Ai nói? Chúng tôi phát minh ra tới phần mềm diệt virus 660 luôn rồi. 360? Là phần mềm của bao nhiêu năm trước vậy?" Giọng nói 233 khinh thường, biến thành hình ảnh một đứa bé trong đầu Hạ Diệc Sơ, nhìn cô như nhìn kẻ quê mùa: "Công ty chúng tôi phát triển hệ thống trí năng cao cấp, so với mấy công nghệ máy tính kia cao cấp hơn trăm lần, phức tạp hơn ngàn lần, rà quét chữa trị tất nhiên cần nhiều thời gian hơn."
Hạ Diệc Sơ không để ý đến giọng nói khinh thường và ánh mắt ghét bỏ của Hệ thống 233, chỉ chú ý tới một vấn đề: "Công ty? Các người? Nói như vậy, không chỉ có một cái hệ thống là ngươi, mà còn có rất nhiều cái?"
"Đúng vậy, công ty phát minh ra chúng tôi, chúng tôi có chức trách tìm ký chủ, cùng với linh hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành thực hiện giao dịch, sau đó phát nhiệm vụ cho ký chủ. Chúng tôi là công ty hệ thống đại trí năng thứ chín."
"Những người có hệ thống trí năng như tôi có thể gặp nhau không?" Hạ Diệc Sơ hỏi.
Hệ thống 233 không kịp trả lời, tiếng bước chân đã truyền đến tai Hạ Diệc Sơ.
Một thân hình thon dài từ cầu thang xuất hiện, nhìn Hạ Diệc Sơ, cao hứng cười cười: "Nhật An, không ngờ em ở đây."
"Anh tới làm gì? Không phải đang là giờ học sao?" Hạ Diệc Sơ nhướng mày, nhìn Cố Dư Sinh đang đi từng bước về phía mình.
Cố Dư Sinh dừng lại cách Hạ Diệc Sơ không xa, dựa vào lan can, "Mấy ngày nay em cũng chưa đến tìm anh, có người mới nói thường xuyên thấy em ở gần đây, nên đến tìm thử, không ngờ em ở đây thật."
"Tìm tôi có việc gì?" Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, đánh giá Cố Dư Sinh.
Không thể không nói, Cố Dư Sinh là nam thần vườn trường, thật đúng là có tư cách. Hay là nói, mỗi lần cô làm nhiệm vụ, hệ thống đều đối đãi không tệ, lần nào cũng lựa chọn đối tượng có tướng mạo và khí chất tốt nhất.
"Không có việc gì, không thể tìm em sao?" Cố Dư Sinh bị Hạ Diệc Sơ làm cho nghẹn lời, khô khan đáp lại.
Hắn có thể có chuyện gì, chính hắn cũng không biết, rõ ràng xác định không có tình cảm với cô gái trước mặt, mà ngày đó khi Hạ Diệc Sơ mở lời nói chia tay, hắn kinh ngạc hơn là thương tâm, cũng không hề đau khổ khi chia tay.
Mấy ngày đầu vẫn không sao, mấy ngày gần đây, không biết như thế nào, tự nhiên hắn lại thấy không quen, ngày nào cũng đến vườn trường, ánh mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc vẫn hay đưa bữa sáng cho hắn. Kết quả, mỗi lần đều làm hắn thất vọng.
Cho đến hôm nay, không nhịn được, hắn đi lên sân thượng tìm Hạ Diệc Sơ.
Hiện tại, đối với cặp mắt trong trẻo thuần tịnh của Hạ Diệc Sơ, nhìn không thấy tình cảm ái mộ lúc trước đối với mình trong đó, Cố Dư Sinh đều không thể nói ra những lời đã chuẩn bị trước.
"Chúng ta đã chia tay, anh hối hận sao? Tới níu giữ tôi?" Hạ Diệc Sơ ánh mắt trong trẻo, cười như không cười, nghiêng nghiêng đầu. Hành động này trong mắt Cố Dư Sinh là ngốc ngốc đáng yêu, lời nói lại chọc trúng lòng dạ hắn.
"Ai nói!" Cố Dư Sinh giống như mèo xù lông, thần sắc lập tức thay đổi, "Anh chỉ đến xem em ở đây làm gì thôi, nếu vì chia tay mà thương tâm quá độ nhảy lầu thì làm sao? Đang là giờ học, anh đi trước."
Cố Dư Sinh nói xong, không đợi Hạ Diệc Sơ đáp lại, bước chân dồn dập xuống lầu.
"Haizz, Hạ Nhật Hòa này, đúng là đào cho mình một cái hô thật to mà." Hạ Diệc Sơ nhìn theo thân ảnh Cố Dư Sinh, thở dài một tiếng.
Kỳ thật, nếu hắn muốn vãn hồi tình hình, vừa rồi hắn nên buông xuống lòng cao ngạo, hạ mình nói chuyện. Như vậy, thái độ của cô cũng sẽ mềm mại hơn, hai người dễ dàng hợp lại.
Chẳng qua, tình cảm của chính mình hắn cũng không dám thừa nhận. Thật phiền phức. Hạ Diệc Sơ lại tiếp tục thở dài, có chút buồn bực.
Dưới chân cô đột nhiên lắc lư.
Đây là...
Hạ Diệc Sơ trừng lớn hai mắt, đứng phắt dậy, chanh nhanh khỏi sân thượng, vịn vào lan can đi xuống, không chỉ có tòa nhà này mà toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Động đất!
Hạ Diệc Sơ nhanh chóng phản ứng lại, vừa chạy, vừa hỏi Hệ thống 233: "Hệ thống, Cố Dư Sinh đang ở đâu? Mau chỉ tôi tới."
"Đinh! Đổi 20 tích phân!"
"Đã tìm được vị trí Cố Dư Sinh, tính mạng đối tượng đang bị đe dọa, ký chủ mau đi cứu hắn."
===============================
Tranh thủ được thêm một chương. Đầu tuần vui vẻ nha cả nhà.
*******************
Tỷ như chuyện Hạ Nhật Hoà thích Cố Dư Sinh, Hạ Diệc Sơ tìm mãi cũng không biết cô ấy bắt đầu thích Cố Dư Sinh từ khi nào.
Có lẽ là từ lễ khai giảng, nhìn thấy người này, liền thích đến tận xương tủy. Nhưng mà Hạ Diệc Sơ lại không tin đây là nhất kiến chung tình.
Hạ Diệc Sơ hỏi hệ thống mới hay do lần truyền tống vừa rồi, xuất hiện một ít trục trặc của hệ thống, làm ký ức thiếu mất một phần. Phần ký ức bị mất này phải chờ hệ thống sửa chữa mới có thể tìm về.
"Ký chủ đừng nóng vội, lần này virus mạnh quá, cần thêm một chút thời gian." 233 an ủi.
"Chậm như thế à? Phần mềm diệt virus của nhà ngươi còn không bằng 360". Trước kia, Hạ Diệc Sơ dùng phần mềm diệt virus 360 chỉ một giây là xong.
"Ai nói? Chúng tôi phát minh ra tới phần mềm diệt virus 660 luôn rồi. 360? Là phần mềm của bao nhiêu năm trước vậy?" Giọng nói 233 khinh thường, biến thành hình ảnh một đứa bé trong đầu Hạ Diệc Sơ, nhìn cô như nhìn kẻ quê mùa: "Công ty chúng tôi phát triển hệ thống trí năng cao cấp, so với mấy công nghệ máy tính kia cao cấp hơn trăm lần, phức tạp hơn ngàn lần, rà quét chữa trị tất nhiên cần nhiều thời gian hơn."
Hạ Diệc Sơ không để ý đến giọng nói khinh thường và ánh mắt ghét bỏ của Hệ thống 233, chỉ chú ý tới một vấn đề: "Công ty? Các người? Nói như vậy, không chỉ có một cái hệ thống là ngươi, mà còn có rất nhiều cái?"
"Đúng vậy, công ty phát minh ra chúng tôi, chúng tôi có chức trách tìm ký chủ, cùng với linh hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành thực hiện giao dịch, sau đó phát nhiệm vụ cho ký chủ. Chúng tôi là công ty hệ thống đại trí năng thứ chín."
"Những người có hệ thống trí năng như tôi có thể gặp nhau không?" Hạ Diệc Sơ hỏi.
Hệ thống 233 không kịp trả lời, tiếng bước chân đã truyền đến tai Hạ Diệc Sơ.
Một thân hình thon dài từ cầu thang xuất hiện, nhìn Hạ Diệc Sơ, cao hứng cười cười: "Nhật An, không ngờ em ở đây."
"Anh tới làm gì? Không phải đang là giờ học sao?" Hạ Diệc Sơ nhướng mày, nhìn Cố Dư Sinh đang đi từng bước về phía mình.
Cố Dư Sinh dừng lại cách Hạ Diệc Sơ không xa, dựa vào lan can, "Mấy ngày nay em cũng chưa đến tìm anh, có người mới nói thường xuyên thấy em ở gần đây, nên đến tìm thử, không ngờ em ở đây thật."
"Tìm tôi có việc gì?" Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, đánh giá Cố Dư Sinh.
Không thể không nói, Cố Dư Sinh là nam thần vườn trường, thật đúng là có tư cách. Hay là nói, mỗi lần cô làm nhiệm vụ, hệ thống đều đối đãi không tệ, lần nào cũng lựa chọn đối tượng có tướng mạo và khí chất tốt nhất.
"Không có việc gì, không thể tìm em sao?" Cố Dư Sinh bị Hạ Diệc Sơ làm cho nghẹn lời, khô khan đáp lại.
Hắn có thể có chuyện gì, chính hắn cũng không biết, rõ ràng xác định không có tình cảm với cô gái trước mặt, mà ngày đó khi Hạ Diệc Sơ mở lời nói chia tay, hắn kinh ngạc hơn là thương tâm, cũng không hề đau khổ khi chia tay.
Mấy ngày đầu vẫn không sao, mấy ngày gần đây, không biết như thế nào, tự nhiên hắn lại thấy không quen, ngày nào cũng đến vườn trường, ánh mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc vẫn hay đưa bữa sáng cho hắn. Kết quả, mỗi lần đều làm hắn thất vọng.
Cho đến hôm nay, không nhịn được, hắn đi lên sân thượng tìm Hạ Diệc Sơ.
Hiện tại, đối với cặp mắt trong trẻo thuần tịnh của Hạ Diệc Sơ, nhìn không thấy tình cảm ái mộ lúc trước đối với mình trong đó, Cố Dư Sinh đều không thể nói ra những lời đã chuẩn bị trước.
"Chúng ta đã chia tay, anh hối hận sao? Tới níu giữ tôi?" Hạ Diệc Sơ ánh mắt trong trẻo, cười như không cười, nghiêng nghiêng đầu. Hành động này trong mắt Cố Dư Sinh là ngốc ngốc đáng yêu, lời nói lại chọc trúng lòng dạ hắn.
"Ai nói!" Cố Dư Sinh giống như mèo xù lông, thần sắc lập tức thay đổi, "Anh chỉ đến xem em ở đây làm gì thôi, nếu vì chia tay mà thương tâm quá độ nhảy lầu thì làm sao? Đang là giờ học, anh đi trước."
Cố Dư Sinh nói xong, không đợi Hạ Diệc Sơ đáp lại, bước chân dồn dập xuống lầu.
"Haizz, Hạ Nhật Hòa này, đúng là đào cho mình một cái hô thật to mà." Hạ Diệc Sơ nhìn theo thân ảnh Cố Dư Sinh, thở dài một tiếng.
Kỳ thật, nếu hắn muốn vãn hồi tình hình, vừa rồi hắn nên buông xuống lòng cao ngạo, hạ mình nói chuyện. Như vậy, thái độ của cô cũng sẽ mềm mại hơn, hai người dễ dàng hợp lại.
Chẳng qua, tình cảm của chính mình hắn cũng không dám thừa nhận. Thật phiền phức. Hạ Diệc Sơ lại tiếp tục thở dài, có chút buồn bực.
Dưới chân cô đột nhiên lắc lư.
Đây là...
Hạ Diệc Sơ trừng lớn hai mắt, đứng phắt dậy, chanh nhanh khỏi sân thượng, vịn vào lan can đi xuống, không chỉ có tòa nhà này mà toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Động đất!
Hạ Diệc Sơ nhanh chóng phản ứng lại, vừa chạy, vừa hỏi Hệ thống 233: "Hệ thống, Cố Dư Sinh đang ở đâu? Mau chỉ tôi tới."
"Đinh! Đổi 20 tích phân!"
"Đã tìm được vị trí Cố Dư Sinh, tính mạng đối tượng đang bị đe dọa, ký chủ mau đi cứu hắn."
===============================
Tranh thủ được thêm một chương. Đầu tuần vui vẻ nha cả nhà.
/545
|