*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Bộ dáng hiện giờ của Cố Dư Sinh, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn không thích hợp. Hạ Diệc Sơ cũng không hiểu chuyện này là như thế nào, liền hỏi hệ thống:
"Hệ thống, mau ra đây, Cố Dư Sinh lúc này là sao?"
"Ký chủ, hệ thống thân ái nhất của cô đã online. Kỳ thật, khi còn nhỏ, vì cố chấp quá nghiêm trọng, nên sau lần ngã cầu thang đó, cha mẹ hắn đã tìm thầy thôi miên hắn. Mà trận động đất vừa rồi trùng hợp làm cho Cố Dư Sinh cố chấp kia trỗi dậy."
Hệ thống làm nói làm Hạ Diệc Sơ sửng sốt, cô không thể nào nghĩ còn có thể có chuyện như thế.
Cô còn nghi hoặc không hiểu tại sao trước đây, tình cảm của Hạ Nhật Hòa và Cố Dư Sinh tốt đến như thế, đột nhiên cha mẹ Cố Dư Sinh lại đem nguyên chủ vào cô nhi viện mà Cố Dư Sinh không phản ứng, thì ra bởi vì ký ức của hắn bị phong bế.
Có lẽ, cha mẹ Cố Dư Sinh sợ hắn sau này có tình cảm quá lớn với Hạ Nhật Hòa nên mới nghĩ ra hạ sách này.
Cố Dư Sinh cảm giác được Hạ Nhật Hòa trong lòng vừa nghe được câu nói của mình thân thể nháy mắt cứng đờ.
Tuy rằng thật lâu không thấy Hạ Diệc Sơ trả lời, nhưng Cố Dư Sinh cũng không tức giận. Hắn buông lỏng Hạ Diệc Sơ, bắt lấy tay cô, "Đi thôi, anh đưa e đi ăn bánh tart trứng."
Tuy rằng thật lâu không có được đến Hạ Diệc Sơ đáp lời, chính là Cố Dư Sinh lại không tức giận.
Hắn buông lỏng ra Hạ Diệc Sơ, tay trái lại lần nữa gắt gao bắt được Hạ Diệc Sơ tay, đối với nàng nói: "Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn bánh tart trứng."
"Uhm." Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng lên tiếng, không phản kháng mà ngoan ngoãn đi theo Cố Dư Sinh.
Ăn xong, hai người không về liền mà dạo đông dạo tây, thấy cái gì ngon hắn liền mua cho Hạ Diệc Sơ, thậm chí còn mua thêm hơn chục bộ quần áo cho cô.
Từ ngày đó trở đi, Cố Dư Sinh thường xuyên tới nhà tìm Hạ Diệc Sơ, có khi mang cô ra ngoài chơi, có khi ở trong phòng nhìn cô làm bài tập.
Mẹ nuôi của Hạ Diệc Sơ - Phương Vân - đã sớm biết Cố Dư Sinh là con trai độc nhất của Cố gia. Mỗi lần hắn tới, Phương Vân đều vui ra mặt, hai mắt đều bị gia sản Cố gia mê hoặc.
Một lần, sau khi Hạ Diệc Sơ tiễn Cố Dư Sinh về, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Phương Vân. Phương Vân có chút xấu hổ, cười cười, nhìn Hạ Diệc Sơ:
"Nhật An, con và Cố thiếu gia... Hắn có mang con về nhà gặp người lớn chưa?"
Phương Vân ánh mắt trông mong đi theo sau lưng Hạ Diệc Sơ.
"Ở tuổi này sao?" Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn, ánh mắt không có chút nào ôn nhu.
Hai vợ chồng Phương Vân dù nhận nuôi nguyên chủ nhưng cũng không có chút trách nhiệm nào, chưa từng cho cô ấy một ngày ấm áp.
"Sao lại không được?" Phương Vân trừng mắt, bà ta rõ ràng thấy Cố thiếu gia kia đối xử với Hạ Nhật Hòa tốt không thể nào tốt hơn, dù ăn hay mặc, đều không thiếu thứ gì, hơn nữa còn không phải là đồ rẻ tiền. Quần áo, trang sức đều là của những nhãn hiệu nổi tiếng. Nếu không phải những thứ đó đều là đồ nữ thì Phương Vân đã lấy cho con trai bà ta dùng rồi.
Hạ Diệc Sơ nhìn Phương Vân, không nói gì, đi lên lầu hai.
Phương Vân đứng tại chỗ, tính kéo Hạ Diệc Sơ lại nói cho rõ ràng, nghĩ nghĩ lại thu tay về. Từ lúc ngã ở trường học về, đứa con nuôi này của bà như là trở thành người khác, trước kia vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, hiện tại lại xa lạ lãnh đạm.
Kỳ nghĩ cũng kết thúc, mọi người đều phải quay lại trường học. Hạ Diệc Sơ cũng thế.
Chỉ là trước kia nguyên chủ phải đi bộ đi học, lúc này, Hạ Diệc Sơ vừa ra khỏi cửa, liền thấy Cố Dư Sinh đang đợi mình.
Trường học đã được tu chỉnh hoàn hảo, cây cỏ xanh um, mọi người vui vẻ, ríu rít thảo luận về trận động đất kia cũng như kỳ nghỉ của mình.
Cho đến khi Cố Dư Sinh nắm tay Hạ Diệc Sơ tiến vào phòng học, cả lớp ồn ào như cái chỗ bỗng nhiên im bặt. Cố Dư Sinh lại không coi ai ra gì, kéo Hạ Diệc Sơ đến chỗ ngồi của cô, đồng thời cũng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh ngồi cùng bàn với tôi làm gì?" Rõ ràng hai người không học cùng lớp mà.
"Uhm, anh xin thầy hiệu trưởng đổi lớp sang đây." Cố Dư Sinh cười cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hạ Diệc Sơ, đặt lên miệng khẽ cắn vài cái.
"Đừng, dơ quá." Hạ Diệc Sơ nhíu mày, rút tay ra, lấy khăn giấy xoa xoa.
Cố Dư Sinh nhìn động tác này của cô, không cao hứng lắm, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ngày đó, khi Phương Vân nói về việc gặp người lớn của Cố gia, Hạ Diệc Sơ thật sự không suy nghĩ gì. Rốt cuộc, Cố Dư Sinh sau khi tốt nghiệp phổ thông sẽ xuất ngoại, hai người cũng không có tương lai.
Hạ Diệc Sơ không ngờ thật mau cô đã được gặp gia trưởng Cố gia.
Đã lâu không gặp.
===============================
Bánh tart trứng nè. Mình cũng rất thích ăn bánh này. Có ai thích bánh này giống mình không?
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Bộ dáng hiện giờ của Cố Dư Sinh, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn không thích hợp. Hạ Diệc Sơ cũng không hiểu chuyện này là như thế nào, liền hỏi hệ thống:
"Hệ thống, mau ra đây, Cố Dư Sinh lúc này là sao?"
"Ký chủ, hệ thống thân ái nhất của cô đã online. Kỳ thật, khi còn nhỏ, vì cố chấp quá nghiêm trọng, nên sau lần ngã cầu thang đó, cha mẹ hắn đã tìm thầy thôi miên hắn. Mà trận động đất vừa rồi trùng hợp làm cho Cố Dư Sinh cố chấp kia trỗi dậy."
Hệ thống làm nói làm Hạ Diệc Sơ sửng sốt, cô không thể nào nghĩ còn có thể có chuyện như thế.
Cô còn nghi hoặc không hiểu tại sao trước đây, tình cảm của Hạ Nhật Hòa và Cố Dư Sinh tốt đến như thế, đột nhiên cha mẹ Cố Dư Sinh lại đem nguyên chủ vào cô nhi viện mà Cố Dư Sinh không phản ứng, thì ra bởi vì ký ức của hắn bị phong bế.
Có lẽ, cha mẹ Cố Dư Sinh sợ hắn sau này có tình cảm quá lớn với Hạ Nhật Hòa nên mới nghĩ ra hạ sách này.
Cố Dư Sinh cảm giác được Hạ Nhật Hòa trong lòng vừa nghe được câu nói của mình thân thể nháy mắt cứng đờ.
Tuy rằng thật lâu không thấy Hạ Diệc Sơ trả lời, nhưng Cố Dư Sinh cũng không tức giận. Hắn buông lỏng Hạ Diệc Sơ, bắt lấy tay cô, "Đi thôi, anh đưa e đi ăn bánh tart trứng."
Tuy rằng thật lâu không có được đến Hạ Diệc Sơ đáp lời, chính là Cố Dư Sinh lại không tức giận.
Hắn buông lỏng ra Hạ Diệc Sơ, tay trái lại lần nữa gắt gao bắt được Hạ Diệc Sơ tay, đối với nàng nói: "Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn bánh tart trứng."
"Uhm." Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng lên tiếng, không phản kháng mà ngoan ngoãn đi theo Cố Dư Sinh.
Ăn xong, hai người không về liền mà dạo đông dạo tây, thấy cái gì ngon hắn liền mua cho Hạ Diệc Sơ, thậm chí còn mua thêm hơn chục bộ quần áo cho cô.
Từ ngày đó trở đi, Cố Dư Sinh thường xuyên tới nhà tìm Hạ Diệc Sơ, có khi mang cô ra ngoài chơi, có khi ở trong phòng nhìn cô làm bài tập.
Mẹ nuôi của Hạ Diệc Sơ - Phương Vân - đã sớm biết Cố Dư Sinh là con trai độc nhất của Cố gia. Mỗi lần hắn tới, Phương Vân đều vui ra mặt, hai mắt đều bị gia sản Cố gia mê hoặc.
Một lần, sau khi Hạ Diệc Sơ tiễn Cố Dư Sinh về, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Phương Vân. Phương Vân có chút xấu hổ, cười cười, nhìn Hạ Diệc Sơ:
"Nhật An, con và Cố thiếu gia... Hắn có mang con về nhà gặp người lớn chưa?"
Phương Vân ánh mắt trông mong đi theo sau lưng Hạ Diệc Sơ.
"Ở tuổi này sao?" Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn, ánh mắt không có chút nào ôn nhu.
Hai vợ chồng Phương Vân dù nhận nuôi nguyên chủ nhưng cũng không có chút trách nhiệm nào, chưa từng cho cô ấy một ngày ấm áp.
"Sao lại không được?" Phương Vân trừng mắt, bà ta rõ ràng thấy Cố thiếu gia kia đối xử với Hạ Nhật Hòa tốt không thể nào tốt hơn, dù ăn hay mặc, đều không thiếu thứ gì, hơn nữa còn không phải là đồ rẻ tiền. Quần áo, trang sức đều là của những nhãn hiệu nổi tiếng. Nếu không phải những thứ đó đều là đồ nữ thì Phương Vân đã lấy cho con trai bà ta dùng rồi.
Hạ Diệc Sơ nhìn Phương Vân, không nói gì, đi lên lầu hai.
Phương Vân đứng tại chỗ, tính kéo Hạ Diệc Sơ lại nói cho rõ ràng, nghĩ nghĩ lại thu tay về. Từ lúc ngã ở trường học về, đứa con nuôi này của bà như là trở thành người khác, trước kia vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, hiện tại lại xa lạ lãnh đạm.
Kỳ nghĩ cũng kết thúc, mọi người đều phải quay lại trường học. Hạ Diệc Sơ cũng thế.
Chỉ là trước kia nguyên chủ phải đi bộ đi học, lúc này, Hạ Diệc Sơ vừa ra khỏi cửa, liền thấy Cố Dư Sinh đang đợi mình.
Trường học đã được tu chỉnh hoàn hảo, cây cỏ xanh um, mọi người vui vẻ, ríu rít thảo luận về trận động đất kia cũng như kỳ nghỉ của mình.
Cho đến khi Cố Dư Sinh nắm tay Hạ Diệc Sơ tiến vào phòng học, cả lớp ồn ào như cái chỗ bỗng nhiên im bặt. Cố Dư Sinh lại không coi ai ra gì, kéo Hạ Diệc Sơ đến chỗ ngồi của cô, đồng thời cũng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh ngồi cùng bàn với tôi làm gì?" Rõ ràng hai người không học cùng lớp mà.
"Uhm, anh xin thầy hiệu trưởng đổi lớp sang đây." Cố Dư Sinh cười cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hạ Diệc Sơ, đặt lên miệng khẽ cắn vài cái.
"Đừng, dơ quá." Hạ Diệc Sơ nhíu mày, rút tay ra, lấy khăn giấy xoa xoa.
Cố Dư Sinh nhìn động tác này của cô, không cao hứng lắm, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ngày đó, khi Phương Vân nói về việc gặp người lớn của Cố gia, Hạ Diệc Sơ thật sự không suy nghĩ gì. Rốt cuộc, Cố Dư Sinh sau khi tốt nghiệp phổ thông sẽ xuất ngoại, hai người cũng không có tương lai.
Hạ Diệc Sơ không ngờ thật mau cô đã được gặp gia trưởng Cố gia.
Đã lâu không gặp.
===============================
Bánh tart trứng nè. Mình cũng rất thích ăn bánh này. Có ai thích bánh này giống mình không?
/545
|