Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hắn muốn biến thành xác sống!
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, giơ tay, đầu ngón tay hiện ra linh quang, giống như lưỡi dao, muốn chặt đứt cánh tay níu áo mình.
"Thanh Hoan!"
Âm thanh này vang lên làm cô dừng tay, kéo hắn cùng xuống xe.
Đã không còn ai có tâm tình thưởng thức những bông hoa tuyết màu lam xinh đẹp nữa.
Trên đường cái rất nhiều người bị đột biến, không hề có triệu chứng báo trước, công kích người bên cạnh.
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Người người hoảng loạn, không một ai để ý đến Hạ Diệc Sơ đang đổ một cốc nước vào miệng nam sinh kia.
Bên trong xe, xác sống vừa rồi ngoài cắn người, miệng còn chảy nước bọt, động tác từ từ nên một số nam sinh có thể trói hắn lại được.
"Diệc Lãnh!" An Tri Hạ nhỏ giọng gọi. Tần Diệc Lãnh lúc này mới phát hiện bên ngoài rối loạn.
"Chúng ta đi trước!" Tần Diệc Lãnh dẫn đám người đi đến một hướng khác. Hạ Diệc Sơ cũng nối đuôi theo sau. Nam sinh vừa được uống nước linh tuyền lại không thấy đâu. Hắn đi rồi sao? Hạ Diệc Sơ nhìn quanh không thấy tung tích hắn đâu cũng mặc kệ, đuổi theo đám Tần Diệc Lãnh.
Hạ Diệc Sơ mới đến thế giới này vài ngày ngắn ngủi, chưa quen biết nhiều. Cô quen biết nam sinh ban nãy là do hôm qua đi học không mang bút, phải mượn của hắn. Hắn tên là Mặc Tẫn Ly, nghe nói có bệnh tự kỷ, không nói chuyện với ai bao giờ, không tham gia hoạt động nào. Báo đáp ân tình cho mượn bút hôm qua, nên Hạ Diệc Sơ cho hắn uống chút nước linh tuyền, có thể chữa khỏi virus xác sống cho hắn.
Tần Diệc Lãnh dẫn đầu một đám người, vừa đi vừa trốn trốn tránh tránh, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa.
Cửa hàng bị bỏ không, có lẽ chủ cửa hàng hoặc đã hóa thành xác sống đi tìm con người hoặc đã bị dọa sợ chạy mất rồi. Ba mươi mấy sinh viên, giờ chỉ còn mười mấy người cùng tránh ở nơi này.
"Có phải tận thế rồi hay không? Quái vật ăn thịt người này thật giống với trong phim."
Mọi người nghe hắn nói càng kinh sợ.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chờ chết ở đây?"
"Không được, điện thoại gọi không được, tôi muốn về với ba mẹ."
"Bên ngoài nhiều quái vật như vậy, bây giờ ngươi muốn ra ngoài đối mặt với đám ăn thịt người kia sao."
Mấy nữ sinh vùi đầu khóc lóc. Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trong nhà cưng chiều như trứng, bây giờ gặp sự tình như thế này, không tránh khỏi tuyệt vọng.
Các nữ sinh khóc lóc nghẹn ngào khiến Tần Diệc Lãnh có chút phiền lòng, suy nghĩ bị đứt đoạn, hắn quay đầu liền thấy một đôi mắt trong trẻo. Chủ nhân đôi mắt ấy chính là Hạ Diệc Sơ.
Hắn hơi sửng sốt, không chờ hắn phản ứng lại, Hạ Diệc Sơ đã nhìn sang hướng khác.
"Diệc Lãnh." Bên cạnh, một thân hình ấp áp tựa vào ngực hắn.
"Uhm, Tri Hạ, đừng sợ." Tần Diệc Lãnh duỗi tay ôm An Tri Hạ, nháy mắt liền đem Hạ Diệc Sơ ném ra sau đầu.
============================
Chúc các bạn 14/2 vui vẻ!
Hôm nay công việc lại bận rộn rồi, không thêm chương được:).
******************
Hắn muốn biến thành xác sống!
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, giơ tay, đầu ngón tay hiện ra linh quang, giống như lưỡi dao, muốn chặt đứt cánh tay níu áo mình.
"Thanh Hoan!"
Âm thanh này vang lên làm cô dừng tay, kéo hắn cùng xuống xe.
Đã không còn ai có tâm tình thưởng thức những bông hoa tuyết màu lam xinh đẹp nữa.
Trên đường cái rất nhiều người bị đột biến, không hề có triệu chứng báo trước, công kích người bên cạnh.
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Người người hoảng loạn, không một ai để ý đến Hạ Diệc Sơ đang đổ một cốc nước vào miệng nam sinh kia.
Bên trong xe, xác sống vừa rồi ngoài cắn người, miệng còn chảy nước bọt, động tác từ từ nên một số nam sinh có thể trói hắn lại được.
"Diệc Lãnh!" An Tri Hạ nhỏ giọng gọi. Tần Diệc Lãnh lúc này mới phát hiện bên ngoài rối loạn.
"Chúng ta đi trước!" Tần Diệc Lãnh dẫn đám người đi đến một hướng khác. Hạ Diệc Sơ cũng nối đuôi theo sau. Nam sinh vừa được uống nước linh tuyền lại không thấy đâu. Hắn đi rồi sao? Hạ Diệc Sơ nhìn quanh không thấy tung tích hắn đâu cũng mặc kệ, đuổi theo đám Tần Diệc Lãnh.
Hạ Diệc Sơ mới đến thế giới này vài ngày ngắn ngủi, chưa quen biết nhiều. Cô quen biết nam sinh ban nãy là do hôm qua đi học không mang bút, phải mượn của hắn. Hắn tên là Mặc Tẫn Ly, nghe nói có bệnh tự kỷ, không nói chuyện với ai bao giờ, không tham gia hoạt động nào. Báo đáp ân tình cho mượn bút hôm qua, nên Hạ Diệc Sơ cho hắn uống chút nước linh tuyền, có thể chữa khỏi virus xác sống cho hắn.
Tần Diệc Lãnh dẫn đầu một đám người, vừa đi vừa trốn trốn tránh tránh, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa.
Cửa hàng bị bỏ không, có lẽ chủ cửa hàng hoặc đã hóa thành xác sống đi tìm con người hoặc đã bị dọa sợ chạy mất rồi. Ba mươi mấy sinh viên, giờ chỉ còn mười mấy người cùng tránh ở nơi này.
"Có phải tận thế rồi hay không? Quái vật ăn thịt người này thật giống với trong phim."
Mọi người nghe hắn nói càng kinh sợ.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chờ chết ở đây?"
"Không được, điện thoại gọi không được, tôi muốn về với ba mẹ."
"Bên ngoài nhiều quái vật như vậy, bây giờ ngươi muốn ra ngoài đối mặt với đám ăn thịt người kia sao."
Mấy nữ sinh vùi đầu khóc lóc. Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trong nhà cưng chiều như trứng, bây giờ gặp sự tình như thế này, không tránh khỏi tuyệt vọng.
Các nữ sinh khóc lóc nghẹn ngào khiến Tần Diệc Lãnh có chút phiền lòng, suy nghĩ bị đứt đoạn, hắn quay đầu liền thấy một đôi mắt trong trẻo. Chủ nhân đôi mắt ấy chính là Hạ Diệc Sơ.
Hắn hơi sửng sốt, không chờ hắn phản ứng lại, Hạ Diệc Sơ đã nhìn sang hướng khác.
"Diệc Lãnh." Bên cạnh, một thân hình ấp áp tựa vào ngực hắn.
"Uhm, Tri Hạ, đừng sợ." Tần Diệc Lãnh duỗi tay ôm An Tri Hạ, nháy mắt liền đem Hạ Diệc Sơ ném ra sau đầu.
============================
Chúc các bạn 14/2 vui vẻ!
Hôm nay công việc lại bận rộn rồi, không thêm chương được:).
/545
|