Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ cúi đầu, cân nhắc chuyện đời trước nguyên chủ gặp gỡ vua xác sống, không biết đến lúc đó mình phải biểu hiện như thế nào.
Giữa đường mọi người nghỉ ngơi, An Tri Hạ lại đem bánh mì, mì gói, nước uống ra. Hạ Diệc Sơ ăn mì gói, để nước và bánh mì bên cạnh. Đột nhiên, một đôi tay đem bánh mì và nước lấy đi. Cô ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Lâm Lâm.
"Thanh Hoan, Trương nhị ca cũng ăn chưa no, dù sao cô cũng ăn không nhiều, không bằng để tôi đem phần bánh và nước này cho Trương nhị ca ăn."
Trương Lâm Lâm nói rồi quay đầu nhìn thoáng qua ai đó.
"Cô muốn thì cầm đi đi." Hạ Diệc Sơ tùy ý gật đầu.
Trương Lâm Lâm cầm bánh mì và nước của Hạ Diệc Sơ đi về phía Trương Thiết, là em trai của Trương Hổ.
Trương Thiết tuy là em trai ruột của Trương Hổ, nhưng tướng mạo lại anh tuấn hơn rất nhiều, Trương Lâm Lâm vốn cũng xinh xắn, hai người thường xuyên qua lại, không biết thế nào lại vừa mắt nhau.
Trương Lâm Lâm vừa tới, liền bị một bàn tay to chụp tới, trực tiếp ngồi trên đùi Trương Thiết. Trương Lâm Lâm cười một tiếng, đưa bánh mì và nước cho Trương Thiết.
"A!" Một giọng nữ hét lên thất thanh. Trương Lâm Lâm nhảy từ trên người Trương Thiết xuống.
"Trương đại ca," Trương Lâm Lâm lùi lại vài bước, thần sắc khủng hoảng, không nói nên lời.
Trương Thiết run rẩy, ánh mắt đỏ tươi, miệng trào nước bọt, có dấu hiệu sắp biến thành xác sống.
Bởi vị hắn có dị năng, nên khả năng chống đỡ cũng cao hơn, có thể cầm cự lâu hơn, không đánh mất lý trí.
"Chuyện này là thế nào? Cả ngày nay chúng ta đều không gặp xác sống, làm sao Trương nhị ca bị xác sống cắn được?" Một ai đó trong đội lên tiếng.
Trương Thiết thở dốc, nói không rõ câu. Mọi người lùi lại, kinh sợ nhìn Trương Thiết.
"Thiết! Có chuyện gì xảy ra với em?" Trương Hổ muốn tiến đến kiểm tra tình trạng của Trương Thiết nhưng bị đàn em ngăn cản lại.
"Trương đại ca, không thể qua đó. Anh Thiết sắp biến thành xác sống rồi, nếu anh bị cắn thì..."
- ----------------------------------------
Đó là em ruột của Trương Hổ, tình cảm hai anh em rất tốt. Bây giờ dù Trương Thiết đã biến thành một nửa xác sống thì Trương Hổ vẫn luôn yêu thương hắn, gạt hết đám đàn em ra, muốn tiến lên.
"Trương đại ca, đối diện với anh đã không còn là em trai anh nữa, đó là xác sống, là kẻ địch của chúng ta. Nếu anh bị cắn thì cũng sẽ thành xác sống. Cả hai người đều chết rất uất ức. Chi bằng để một mình Trương nhị ca chịu khổ, còn anh hãy sống mà tìm ra kẻ đã hại Trương nhị ca."
"Hôm nay, chúng ta không có chiến đấu với xác sống, khẳng định ở đây có người hãm hại Trương nhị ca."
Đám đàn em thay nhau lên tiếng, bất quá cũng thức tỉnh được Trương Hổ. Hắn đứng không gần cũng không xa, dừng mắt trên người Trương Thiết
Trương Thiết cả người ngã trên mặt đất, run rẩy, sắc mặt chuyển sang màu xanh, móng tay biến thành màu đen.
"Anh, giết, giết."
Hắn ngã trên mặt đất, âm tiết phát ra không rõ, con ngươi đỏ tươi khẩn cầu.
========================
******************
Hạ Diệc Sơ cúi đầu, cân nhắc chuyện đời trước nguyên chủ gặp gỡ vua xác sống, không biết đến lúc đó mình phải biểu hiện như thế nào.
Giữa đường mọi người nghỉ ngơi, An Tri Hạ lại đem bánh mì, mì gói, nước uống ra. Hạ Diệc Sơ ăn mì gói, để nước và bánh mì bên cạnh. Đột nhiên, một đôi tay đem bánh mì và nước lấy đi. Cô ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Lâm Lâm.
"Thanh Hoan, Trương nhị ca cũng ăn chưa no, dù sao cô cũng ăn không nhiều, không bằng để tôi đem phần bánh và nước này cho Trương nhị ca ăn."
Trương Lâm Lâm nói rồi quay đầu nhìn thoáng qua ai đó.
"Cô muốn thì cầm đi đi." Hạ Diệc Sơ tùy ý gật đầu.
Trương Lâm Lâm cầm bánh mì và nước của Hạ Diệc Sơ đi về phía Trương Thiết, là em trai của Trương Hổ.
Trương Thiết tuy là em trai ruột của Trương Hổ, nhưng tướng mạo lại anh tuấn hơn rất nhiều, Trương Lâm Lâm vốn cũng xinh xắn, hai người thường xuyên qua lại, không biết thế nào lại vừa mắt nhau.
Trương Lâm Lâm vừa tới, liền bị một bàn tay to chụp tới, trực tiếp ngồi trên đùi Trương Thiết. Trương Lâm Lâm cười một tiếng, đưa bánh mì và nước cho Trương Thiết.
"A!" Một giọng nữ hét lên thất thanh. Trương Lâm Lâm nhảy từ trên người Trương Thiết xuống.
"Trương đại ca," Trương Lâm Lâm lùi lại vài bước, thần sắc khủng hoảng, không nói nên lời.
Trương Thiết run rẩy, ánh mắt đỏ tươi, miệng trào nước bọt, có dấu hiệu sắp biến thành xác sống.
Bởi vị hắn có dị năng, nên khả năng chống đỡ cũng cao hơn, có thể cầm cự lâu hơn, không đánh mất lý trí.
"Chuyện này là thế nào? Cả ngày nay chúng ta đều không gặp xác sống, làm sao Trương nhị ca bị xác sống cắn được?" Một ai đó trong đội lên tiếng.
Trương Thiết thở dốc, nói không rõ câu. Mọi người lùi lại, kinh sợ nhìn Trương Thiết.
"Thiết! Có chuyện gì xảy ra với em?" Trương Hổ muốn tiến đến kiểm tra tình trạng của Trương Thiết nhưng bị đàn em ngăn cản lại.
"Trương đại ca, không thể qua đó. Anh Thiết sắp biến thành xác sống rồi, nếu anh bị cắn thì..."
- ----------------------------------------
Đó là em ruột của Trương Hổ, tình cảm hai anh em rất tốt. Bây giờ dù Trương Thiết đã biến thành một nửa xác sống thì Trương Hổ vẫn luôn yêu thương hắn, gạt hết đám đàn em ra, muốn tiến lên.
"Trương đại ca, đối diện với anh đã không còn là em trai anh nữa, đó là xác sống, là kẻ địch của chúng ta. Nếu anh bị cắn thì cũng sẽ thành xác sống. Cả hai người đều chết rất uất ức. Chi bằng để một mình Trương nhị ca chịu khổ, còn anh hãy sống mà tìm ra kẻ đã hại Trương nhị ca."
"Hôm nay, chúng ta không có chiến đấu với xác sống, khẳng định ở đây có người hãm hại Trương nhị ca."
Đám đàn em thay nhau lên tiếng, bất quá cũng thức tỉnh được Trương Hổ. Hắn đứng không gần cũng không xa, dừng mắt trên người Trương Thiết
Trương Thiết cả người ngã trên mặt đất, run rẩy, sắc mặt chuyển sang màu xanh, móng tay biến thành màu đen.
"Anh, giết, giết."
Hắn ngã trên mặt đất, âm tiết phát ra không rõ, con ngươi đỏ tươi khẩn cầu.
========================
/545
|