Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Cô ấy là Tô Thanh Hoan, vừa rồi anh Trương Thiết ăn thức ăn từ tay cô ta. Nhất định trong thức ăn có virus xác sống. Nếu không, anh Trương Thiết sẽ không tự nhiên biến thành xác sống như vậy." Trương Lâm Lâm sợ Trương Hổ không tin, liên tục khẳng định.
"Lời cô ấy nói là thật ư?" Trương Hổ mù mờ nhìn Hạ Diệc Sơ.
"Thật, lúc trước cô ấy có hỏi lấy bánh mì và nước ở chỗ tôi." Hạ Diệc Sơ bình đạm nói, sắc mặt thoải mái, không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế cường đại của Trương Hổ.
Cô ta thừa nhận!
Trong lòng Trương Lâm Lâm vui vẻ, mở miệng tính nói tiếp thì Hạ Diệc Sơ trào phúng nói thêm: "Bánh và nước tôi để dành cho mình ăn, là cô ấy tự hỏi, tự lấy, tôi không tự nhiên đem cho."
Mạt thế đến, thức ăn vô cùng trân quý, hơn nữa cô ấy là một người bình thường, tất nhiên sẽ muốn tích trữ thức ăn, không thể nào lại hạ độc chính mình.
An Tri Hạ đứng bên cạnh Tần Diệc Lãnh, tay nắm chặt, kỳ thật bánh mì kia là cô ta động tay. Trong một lần đối đầu với xác sống, An Tri Hạ cố ý giấu một ít thịt xác sống, sau đó rắc lên bánh mì. Mấy ngày nay, thấy Hạ Diệc Sơ không có động tĩnh gì, An Tri Hạ không thể ngờ Trương Lâm Lâm lại làm hỏng chuyện của mình.
Hạ Diệc Sơ đứng đó, bình tĩnh nói chuyện, dăm ba câu đã gạt sạch hiềm nghi cho mình.
"Tần Diệc Lãnh, cậu xem, chuyện này làm sao đây?" Trương Hổ đem quyền quyết định trao cho Tần Diệc Lãnh.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào mọi người đều không rõ. Một phụ nữ nào có thể so sánh với anh em. Trương đại cai muốn thì đem cô ta đi đi." Tần Diệc Lãnh chán ghét nhìn Trương Lâm Lâm.
"Ha ha, tốt. Đây mới đúng là anh em!" Trương Hổ cười ha ha.
Trương Hổ tiến lên, phát một bạt tai, mặt Trương Lâm Lâm tức khắc sưng lên. Trương Lâm Lâm nghẹn ngào khóc, không dám nói gì.
Trương Hổ vừa lòng, gật gật đầu, nói với đám đàn em: "Tiện nhận này, thưởng cho các cậu."
Mấy tên đàn em nghe vậy, trở nên hưng phấn, nuốt nước bọt vài cái, kéo Trương Lâm Lâm đi vào khu rừng gần đó.
"Không cần, không cần, cứu em, anh Diệc Lãnh, Tri Hạ, cứu!"
Trương Lâm Lâm rơi vào khủng hoảng, bắt đầu giãy giũa, giơ tay đá chân.
Mấy tên đàn em trước giờ làm cu li ở công trường, hiếm khi được gần phụ nữ, vội vàng đẩy Trương Lâm Lâm nằm trên mặt đất, xé nát quần áo cô ta. Trương Lâm Lâm cầu xin tha thức, âm thanh chói tai không ngừng truyền ra. Cuối cùng, những thanh âm thống khổ chuyển thành ngọt ngào kiều suyễn
Thanh âm ái muội của phụ nữ và tiếng hít thở thô ráp của đàn ông, cùng với tiếng ra vào bạch bạch, đủ khiến đám người gần đỏ mặt.
Hô hấp của nam giới bắt đầu biến hóa, ngay cả Tần Diệc Lãnh cũng vậy, cúi đầu nhìn con chim nhỏ An Tri Hạ đang nép bên người mặt, thừa dịp mọi người không để ý, kéo cô ấy đi chỗ khác.
Một số bạn học nam cũng đỏ mặt, ánh mắt sáng quắc đặt lên người các bạn học nữ. Mấy cô gái cúi đầu, gượng gạo.
Một thanh niên bạo gan vòng tay ôm eo cô gái kia, cô ấy cũng không phản kháng, đáy mắt hắn lộ tia vui mừng, lôi kéo cô gái rời đi trong nháy mắt.
Động tĩnh trong rừng cây một lúc lâu sau mới dừng lại. Mấy đôi tình nhân chắp vá cũng dần dần quay lại, ai nấy mặt mày hồng hào.
================================
******************
"Cô ấy là Tô Thanh Hoan, vừa rồi anh Trương Thiết ăn thức ăn từ tay cô ta. Nhất định trong thức ăn có virus xác sống. Nếu không, anh Trương Thiết sẽ không tự nhiên biến thành xác sống như vậy." Trương Lâm Lâm sợ Trương Hổ không tin, liên tục khẳng định.
"Lời cô ấy nói là thật ư?" Trương Hổ mù mờ nhìn Hạ Diệc Sơ.
"Thật, lúc trước cô ấy có hỏi lấy bánh mì và nước ở chỗ tôi." Hạ Diệc Sơ bình đạm nói, sắc mặt thoải mái, không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế cường đại của Trương Hổ.
Cô ta thừa nhận!
Trong lòng Trương Lâm Lâm vui vẻ, mở miệng tính nói tiếp thì Hạ Diệc Sơ trào phúng nói thêm: "Bánh và nước tôi để dành cho mình ăn, là cô ấy tự hỏi, tự lấy, tôi không tự nhiên đem cho."
Mạt thế đến, thức ăn vô cùng trân quý, hơn nữa cô ấy là một người bình thường, tất nhiên sẽ muốn tích trữ thức ăn, không thể nào lại hạ độc chính mình.
An Tri Hạ đứng bên cạnh Tần Diệc Lãnh, tay nắm chặt, kỳ thật bánh mì kia là cô ta động tay. Trong một lần đối đầu với xác sống, An Tri Hạ cố ý giấu một ít thịt xác sống, sau đó rắc lên bánh mì. Mấy ngày nay, thấy Hạ Diệc Sơ không có động tĩnh gì, An Tri Hạ không thể ngờ Trương Lâm Lâm lại làm hỏng chuyện của mình.
Hạ Diệc Sơ đứng đó, bình tĩnh nói chuyện, dăm ba câu đã gạt sạch hiềm nghi cho mình.
"Tần Diệc Lãnh, cậu xem, chuyện này làm sao đây?" Trương Hổ đem quyền quyết định trao cho Tần Diệc Lãnh.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào mọi người đều không rõ. Một phụ nữ nào có thể so sánh với anh em. Trương đại cai muốn thì đem cô ta đi đi." Tần Diệc Lãnh chán ghét nhìn Trương Lâm Lâm.
"Ha ha, tốt. Đây mới đúng là anh em!" Trương Hổ cười ha ha.
Trương Hổ tiến lên, phát một bạt tai, mặt Trương Lâm Lâm tức khắc sưng lên. Trương Lâm Lâm nghẹn ngào khóc, không dám nói gì.
Trương Hổ vừa lòng, gật gật đầu, nói với đám đàn em: "Tiện nhận này, thưởng cho các cậu."
Mấy tên đàn em nghe vậy, trở nên hưng phấn, nuốt nước bọt vài cái, kéo Trương Lâm Lâm đi vào khu rừng gần đó.
"Không cần, không cần, cứu em, anh Diệc Lãnh, Tri Hạ, cứu!"
Trương Lâm Lâm rơi vào khủng hoảng, bắt đầu giãy giũa, giơ tay đá chân.
Mấy tên đàn em trước giờ làm cu li ở công trường, hiếm khi được gần phụ nữ, vội vàng đẩy Trương Lâm Lâm nằm trên mặt đất, xé nát quần áo cô ta. Trương Lâm Lâm cầu xin tha thức, âm thanh chói tai không ngừng truyền ra. Cuối cùng, những thanh âm thống khổ chuyển thành ngọt ngào kiều suyễn
Thanh âm ái muội của phụ nữ và tiếng hít thở thô ráp của đàn ông, cùng với tiếng ra vào bạch bạch, đủ khiến đám người gần đỏ mặt.
Hô hấp của nam giới bắt đầu biến hóa, ngay cả Tần Diệc Lãnh cũng vậy, cúi đầu nhìn con chim nhỏ An Tri Hạ đang nép bên người mặt, thừa dịp mọi người không để ý, kéo cô ấy đi chỗ khác.
Một số bạn học nam cũng đỏ mặt, ánh mắt sáng quắc đặt lên người các bạn học nữ. Mấy cô gái cúi đầu, gượng gạo.
Một thanh niên bạo gan vòng tay ôm eo cô gái kia, cô ấy cũng không phản kháng, đáy mắt hắn lộ tia vui mừng, lôi kéo cô gái rời đi trong nháy mắt.
Động tĩnh trong rừng cây một lúc lâu sau mới dừng lại. Mấy đôi tình nhân chắp vá cũng dần dần quay lại, ai nấy mặt mày hồng hào.
================================
/545
|