Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ cong eo, tay chống lên cột gỗ, nôn một lúc lâu, cho đến khi trong bụng không còn gì để nôn, cô mới đứng thẳng lên. Vua xác sống đưa nước cho cô súc miệng, cầm khăn giấy lau lau.
Thím Vương hỏi thăm: "Cháu gái, cháu như thế là làm sao?"
"Cháu không sao." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, gương mặt tái nhợt, có chút lo sợ. Vua xác sống kéo cô vào ngực mình, như vậy làm cô yên tâm hơn: "Cháu, cháu mang thai, vừa rồi không chịu được nên mới... Thực xin lỗi."
Mọi người sửng sốt, đặc biệt là ba anh em kia, ai nấy đều không nghĩ tới việc này.
Thím Vương nhìn bụng cô, rốt cuộc mới mang thai bụng nhỏ nhìn cũng không ra:
"Đại đương gia, lúc mới có mang sẽ buồn nôn rất nhiều, chắc cháu gái này mới có mang lần đầu. Trong phòng tôi còn ít mơ chua, ăn vào sẽ không buồn nôn nữa."
Lời này của thím Vương là thừa nhận Hạ Diệc Sơ thực sự có mang. Vị đại đương gia kia cười ha ha:
"Thì ra là như thế, chúng ta còn tưởng cô gái này không hài lòng với thức ăn chúng ta chuẩn bị. Đã vậy thì thím Vương, bà đưa bọn họ đến phòng cho khách đi."
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ yếu ớt ngã vào lòng vua xác sống.
Vua xác sống ôm cô đi theo phía sau thím Vương, đưa họ đến phòng nghỉ.
Chờ Hạ Diệc Sơ và vua xác sống đã đi xa, có người chạy ra nói với ba anh em: "Đại đương gia, Trương Thủy đã trở lại."
"Ở đâu?"
Trương Thủy lấm la lấm lét từ trong đám người tiến vào, trước mạt thế là kẻ trộm cắp, sau thức tỉnh dị năng tốc độ, hiện giờ không có phương tiện, có thể dùng hắn để truyền tin tức.
Đám người mà vua xác sống giết trên đường lúc vừa nãy chính là người của thôn này.
Hôm nay là Nhị Cẩu tử trực ban không trở về mà Hạ Diệc Sơ lại xuất hiện, nên bọn họ lập tức phái Trương Thủy đi tìm.
"Đại đương gia, tôi ở đây. Tôi vừa ở chỗ Nhị Cẩu tử, đinh sắt chặn đường đã được thu dọn vứt qua một bên. Mà bọn Nhị Cẩu tử đã... biến thành xác sống."
Trương Thủy vừa nói vừa vỗ vỗ ngực thở dốc. Cũng không biết mọi chuyện như thế nào, chỗ giao lộ đó mỗi ngày bọn họ đều rửa sạch, theo lý mà nói sẽ không thể có xác sống mới đúng. Hắn vừa đi qua liền nhìn thấy bọn Nhị Cẩu tử đang ăn cái gì.
Lúc ấy, hắn còn tưởng bọn nó dám ăn mảnh, cho nên lặng lẽ đến gần hù hòa chút đỉnh. Lại không ngờ, còn vài bước, Nhị Cẩu tử đang gặm đồ quay lại nhìn hắn, dọa hắn giật mình.
Bọn Nhị Cẩu tử trên mặt toàn máu, mặt mày đen sì, đã không còn là hình dáng con người. Hơn nữa, thứ bọn họ ăn chính là một đứa trong đám trực ban.
Nhị Cẩu tử phát hiện hơi thở người sống, liền chạy theo Trương Thủy. Trương Thủy phát động dị năng, chạy thật nhanh không dám xoay đầu lại. Trương Thủy nói xong, lòng còn sợ hãi, mặt trắng bệch.
Đại đương gia nhìn hắn, nhíu mày, duỗi chân đạp hắn một chút: "Nhìn ngươi kìa. Biến thành xác sống thì có bao nhiêu lợi hại, ngày mai kêu vài người rửa sạch sẽ chỗ kia đi là được."
"Vâng vâng, đại đương gia nói đúng." Trương Thủy bị đạp cũng không dám tránh, liên tục thấp giọng vâng phục.
"Đại ca, hai người kia tuổi trẻ, nhìn cũng có chút bản lĩnh. Rõ ràng không cảm nhận được trên người họ có dị năng, ít nhất là cô gái kia." Người thứ hai trong ba anh em nói chuyện, hai người kia nghe xong đều im lặng.
Ba người bọn họ đều là dị năng giả, sau khi thức tỉnh dị năng đã chiếm lấy thôn này, sống y như ông hoàng ở trong thôn.
Trạm kiểm soát ngoài lộ do bọn họ sai người đi làm, cướp thức ăn và các cô gái xinh đẹp. Nếu Hạ Diệc Sơ cũng là một dị năng giả, bình yên vô sự qua được trạm kiểm soát, thì vào đến thôn bọn họ cũng có những biện pháp phát hiện ra được.
Bất quá, hai người đều không động đũa, tiếc cho một bàn đầy thức ăn ngon.
Đại đương gia hừ lạnh một tiếng, "Lão tam, ngươi nói xem phải như thế nào?"
"Ta thấy chiếc xe kia cũng không tồi, cô gái kia cũng không tồi, trắng trắng nộn nộn, bọn họ trong tay khẳng định có không ít vật tư. Bọn họ dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ có hai người, chúng ta nhiều người như thế này. Đêm này mời ăn thất bại thì còn sáng mai."
Thanh âm hắn khàn khàn, không như kiểu khàn của vua xác sống, mà lại khó nghe, giống như cưa sắt, lạnh lẽo khiến người nghe rùng mình.
Lão đại và lão nhị cùng những người khác nghe nói vậy thì nhiệt tình hẳn lên.
Đúng vậy, lợi hại cỡ nào cũng chỉ có hai người, chẳng lẽ cả thôn bọn họ lại sợ hai đứa trẻ ranh.
========================
******************
Hạ Diệc Sơ cong eo, tay chống lên cột gỗ, nôn một lúc lâu, cho đến khi trong bụng không còn gì để nôn, cô mới đứng thẳng lên. Vua xác sống đưa nước cho cô súc miệng, cầm khăn giấy lau lau.
Thím Vương hỏi thăm: "Cháu gái, cháu như thế là làm sao?"
"Cháu không sao." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, gương mặt tái nhợt, có chút lo sợ. Vua xác sống kéo cô vào ngực mình, như vậy làm cô yên tâm hơn: "Cháu, cháu mang thai, vừa rồi không chịu được nên mới... Thực xin lỗi."
Mọi người sửng sốt, đặc biệt là ba anh em kia, ai nấy đều không nghĩ tới việc này.
Thím Vương nhìn bụng cô, rốt cuộc mới mang thai bụng nhỏ nhìn cũng không ra:
"Đại đương gia, lúc mới có mang sẽ buồn nôn rất nhiều, chắc cháu gái này mới có mang lần đầu. Trong phòng tôi còn ít mơ chua, ăn vào sẽ không buồn nôn nữa."
Lời này của thím Vương là thừa nhận Hạ Diệc Sơ thực sự có mang. Vị đại đương gia kia cười ha ha:
"Thì ra là như thế, chúng ta còn tưởng cô gái này không hài lòng với thức ăn chúng ta chuẩn bị. Đã vậy thì thím Vương, bà đưa bọn họ đến phòng cho khách đi."
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ yếu ớt ngã vào lòng vua xác sống.
Vua xác sống ôm cô đi theo phía sau thím Vương, đưa họ đến phòng nghỉ.
Chờ Hạ Diệc Sơ và vua xác sống đã đi xa, có người chạy ra nói với ba anh em: "Đại đương gia, Trương Thủy đã trở lại."
"Ở đâu?"
Trương Thủy lấm la lấm lét từ trong đám người tiến vào, trước mạt thế là kẻ trộm cắp, sau thức tỉnh dị năng tốc độ, hiện giờ không có phương tiện, có thể dùng hắn để truyền tin tức.
Đám người mà vua xác sống giết trên đường lúc vừa nãy chính là người của thôn này.
Hôm nay là Nhị Cẩu tử trực ban không trở về mà Hạ Diệc Sơ lại xuất hiện, nên bọn họ lập tức phái Trương Thủy đi tìm.
"Đại đương gia, tôi ở đây. Tôi vừa ở chỗ Nhị Cẩu tử, đinh sắt chặn đường đã được thu dọn vứt qua một bên. Mà bọn Nhị Cẩu tử đã... biến thành xác sống."
Trương Thủy vừa nói vừa vỗ vỗ ngực thở dốc. Cũng không biết mọi chuyện như thế nào, chỗ giao lộ đó mỗi ngày bọn họ đều rửa sạch, theo lý mà nói sẽ không thể có xác sống mới đúng. Hắn vừa đi qua liền nhìn thấy bọn Nhị Cẩu tử đang ăn cái gì.
Lúc ấy, hắn còn tưởng bọn nó dám ăn mảnh, cho nên lặng lẽ đến gần hù hòa chút đỉnh. Lại không ngờ, còn vài bước, Nhị Cẩu tử đang gặm đồ quay lại nhìn hắn, dọa hắn giật mình.
Bọn Nhị Cẩu tử trên mặt toàn máu, mặt mày đen sì, đã không còn là hình dáng con người. Hơn nữa, thứ bọn họ ăn chính là một đứa trong đám trực ban.
Nhị Cẩu tử phát hiện hơi thở người sống, liền chạy theo Trương Thủy. Trương Thủy phát động dị năng, chạy thật nhanh không dám xoay đầu lại. Trương Thủy nói xong, lòng còn sợ hãi, mặt trắng bệch.
Đại đương gia nhìn hắn, nhíu mày, duỗi chân đạp hắn một chút: "Nhìn ngươi kìa. Biến thành xác sống thì có bao nhiêu lợi hại, ngày mai kêu vài người rửa sạch sẽ chỗ kia đi là được."
"Vâng vâng, đại đương gia nói đúng." Trương Thủy bị đạp cũng không dám tránh, liên tục thấp giọng vâng phục.
"Đại ca, hai người kia tuổi trẻ, nhìn cũng có chút bản lĩnh. Rõ ràng không cảm nhận được trên người họ có dị năng, ít nhất là cô gái kia." Người thứ hai trong ba anh em nói chuyện, hai người kia nghe xong đều im lặng.
Ba người bọn họ đều là dị năng giả, sau khi thức tỉnh dị năng đã chiếm lấy thôn này, sống y như ông hoàng ở trong thôn.
Trạm kiểm soát ngoài lộ do bọn họ sai người đi làm, cướp thức ăn và các cô gái xinh đẹp. Nếu Hạ Diệc Sơ cũng là một dị năng giả, bình yên vô sự qua được trạm kiểm soát, thì vào đến thôn bọn họ cũng có những biện pháp phát hiện ra được.
Bất quá, hai người đều không động đũa, tiếc cho một bàn đầy thức ăn ngon.
Đại đương gia hừ lạnh một tiếng, "Lão tam, ngươi nói xem phải như thế nào?"
"Ta thấy chiếc xe kia cũng không tồi, cô gái kia cũng không tồi, trắng trắng nộn nộn, bọn họ trong tay khẳng định có không ít vật tư. Bọn họ dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ có hai người, chúng ta nhiều người như thế này. Đêm này mời ăn thất bại thì còn sáng mai."
Thanh âm hắn khàn khàn, không như kiểu khàn của vua xác sống, mà lại khó nghe, giống như cưa sắt, lạnh lẽo khiến người nghe rùng mình.
Lão đại và lão nhị cùng những người khác nghe nói vậy thì nhiệt tình hẳn lên.
Đúng vậy, lợi hại cỡ nào cũng chỉ có hai người, chẳng lẽ cả thôn bọn họ lại sợ hai đứa trẻ ranh.
========================
/545
|