Từ ngày Hạ Diệc Sơ đến đòan làm phim thì mới chỉ gặp qua Chu Thanh một lần duy nhất.
Hôm đó Chu Thanh tới tìm Hạ Diệc Sơ mà Hạ Diệc Sơ lại bị Tô Tỉnh mang đi, về sau Chu Thanh không còn có tới tìm Hạ Diệc Sơ nữa.
Hạ Diệc Sơ còn tưởng rằng là chính hắn đã suy nghĩ thông suốt, cho nên cũng không có để ý.
Lại không có nghĩ đến, cách một đoạn thời gian, Chu Thanh cư nhiên lại tìm tới cửa.
Hiện giờ Chu Thanh đứng ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, so với vài lần trước nhìn thấy hắn có một chút khác biệt.
Những lần trước, thời điểm Chu Thanh gặp Hạ Diệc Sơ, đều là mặc một bộ đồ tây sang trọng, cả người được xử lý đến gọn gàng, tây trang giày da,quả thật là khí vũ hiên ngang.
Vậy mà hiện giờ nhìn Chu Thanh trước mắt, tuy rằng trên người vẫn ăn mặc một bộ đồ giá trị xa xỉ, nhưng thần sắc hắn lại tiều tụy đi rất nhiều, thân là một người của công chúng thế mà cằm lại để râu ria lổm chổm, đôi mắt còn có chút sưng vù.
Có thể thấy được, trong khoảng thời gian này Hạ Diệc Sơ sống cực kì sung túc thoải mái thì tình cảnh của Chu Thanh một chút cũng không tốt.
Còn không phải sao.
Chu Thanh còn chưa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào giới giải trí, bởi vì có Hạ gia chống lưng cho hắn nên đường đi của hắn quá thoải mái, trong khi mọi người cực khổ nỗ lực đều không chiếm được tài nguyên tốt, còn hắn thì chính là tự do lựa chọn cái mình thích.
Người xưa có câu ngạn ngữ: “Làm người muốn trước khổ sau ngọt, nhật tử mới có thể hảo quá.” (trước chịu khổ sau đó sướng thì ngày qua ngày mới có thể sống tốt)
Mà trước ngọt sau khổ, thì khi những ngày ấy qua hết chính là cuộc sống cực khổ khó khăn.
Vừa hay, Chu Thanh chính là dạng người sau, Chu Thanh ở giới showbiz vật lộn nhiều năm, nương nhờ Hạ gia cho hắn thật nhiều nhân lực cùng tài nguyên, hắn hiện giờ tuy không phải là một đại minh tinh nhưng vẫn có một số mối quan hệ tốt với những người cùng ngành.
Hiện giờ, kể cả đã không có Hạ gia chống đỡ, hắn vẫn có thể nhận được một vài kịch bản không tồi.
Trừ phi chính hắn tìm đường chết, nói như rồng leo, làm như mèo mửa( nói thì hay mà làm ko đc), coi trọng thứ mình không chiếm được, lại ghét bỏ thứ mình có.
Hạ Diệc Sơ nhìn Chu Thanh, ánh mắt lạnh băng, tựa như một người lạ cùng chính mình không hề liên quan.
Chu Thanh nhận thấy được ánh mắt lạnh băng của Hạ Diệc Sơ, nghĩ mấy năm nay, Hạ Quỳ đối với mình là ánh mắt nóng bỏng và ngoan ngoãn phục tùng, trong lòng cảm thấy khuất nhục rồi lại khống chế không được hoài niệm.
“Hạ Quỳ, em muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng anh, cùng anh làm hòa trở lại? Em không biết, không có em ở bên cạnh, những tên gia hỏa mắt chó đó xem thường anh, toàn bộ đều khi dễ anh, ngay cả người đại diện cũng giống vậy, những nhân vật tốt đều không giúp anh nhận mà cứ ném cho anh toàn bộ những nhân vật tiểu râu ria.”
Trải qua hơn một tuần như vậy, ngạo khí trên người Chu Thanh bị mài mòn đi rất nhiều.
Hắn trợn mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, đáy mắt in trang phục lộng lẫy của cô thiệt tình thực lòng cầu xin.
Chỉ là, Hạ Diệc Sơ cũng không có nhìn sai, ở tận cùng đáy mắt Chu Thanh là một mảnh âm trầm, không cam lòng cùng oán hận.
Không cam lòng hắn đường đường một đại nam nhân lại phải cúi người với Hạ Diệc Sơ, lại oán hận thế giới này bất công, rõ ràng hắn xuất sắc như vậy, thành tích là nhất đẳng, lại không có được đãi ngộ xứng đáng.
Nhìn lại mình nhiều lần đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ nhận sai, rồi tự nhận hành vi này là do Hạ Diệc Sơ bức bách Chu Thanh hắn.
Nghĩ tới nguyên chủ Hạ Quỳ cuối cùng bị những tên du côn lưu manh cường gian, khuất nhục ôm hận mà chết, Hạ Diệc Sơ đáy mắt lần đầu tiên bốc cháy lửa giận hừng hực.
Cô tự nhận là mình đi vào thế giới này, hành sự đều vô cùng nhẹ nhàng, không có trước tiên tới giải quyết hai kẻ cặn bã Chu Thanh cùng Du Tuyết, mặc cho bọn họ trước mặt mình nhảy nhót.
Chính là này hai người này, nhảy nhót thì nhảy nhót, cư nhiên còn nhảy nghiện, cứ cách một đoạn thời gian lại tới trước mặt cô để khẳng định sự tồn tại của mình, thật đúng là cho rằng cô vẫn là nguyên chủ ngốc nghếch ngày xưa. (từ nhảy nhót này gợi cho tại hạ cảm giác như thế nào nhỉ, uhm... múa cột, uhm, đúng vậy, gái múa cột, m.n thấy đúng ko?)
Hạ Diệc Sơ liếc nhìn Chu Thanh một cái, từ túi tiền lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn gọi Thẩm Già Diệp.
“Uy, Bảo Bảo?” Bên kia thanh âm Thẩm Già Diệp truyền đến, Hạ Diệc Sơ cũng nghe thấy tiếng ầm ỹ bên cạnh.
Nếu là lúc khác, Hạ Diệc Sơ khẳng định sẽ nghi ngờ, Thẩm Già Diệp cả ngày chỉ ở công ti, không thích cười cũng không thích nói chuyện làm sao có thể sẽ đi ra ngoài đi dạo phố, hơn nữa tiếng ồn đó rõ ràng không phải là nơi tiệc rượu có.
Chính là, Hạ Diệc Sơ hiện tại nổi giận đùng đùng, không rảnh lo quan tâm nhiều như vậy.
“Anh, anh không phải mở một công ty điện ảnh ở giới giải trí trong nước cũng rất có địa vị sao?” Hạ Diệc Sơ đối với Thẩm Già Diệp mở miệng.
Chu Thanh nghe được Hạ Diệc Sơ nói, hai mắt sáng ngời, bỏ qua đáy mắt Hạ Diệc Sơ tức giận cùng thanh âm bao hàm lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ.
Nếu là cô ta để mình trực tiếp ký hợp với công ty của anh trai cô ta, rồi dùng những tài nguyên tốt nhất trong công ty để nâng đỡ mình, vậy thì càng tốt.
Chu Thanh ở trong lòng tham lam nghĩ.
Chính là lời Hạ Diệc Sơ nói ra kế tiếp, trực tiếp chặt đứt con đường của Chu Thanh trong tương lai ở giới nghệ sĩ: “Em muốn anh hạ lệnh phong sát một người, tên gọi Chu Thanh, là nghệ nhân của công ty Lưu Quang.” (ở đây ý nói chặt đi con đường làm nghệ sĩ trong showbiz của CT)
“Bảo Bảo? Em làm sao vậy?” Thẩm Già Diệp nghe được Hạ Diệc Sơ lời này, không có lập tức đáp ứng, mà là tuấn mi nhăn lại.
Chính là bên này Hạ Diệc Sơ không có thời gian trả lời hắn, bởi vì Chu Thanh nghe thấy lời Hạ Diệc Sơ, đầu tiên là không thể tin tưởng mở to hai mắt, sau đó liền tức giận.
“Hạ Diệc Sơ, cô vì cái gì muốn làm như vậy? Mau cùng anh cô nói cho rõ ràng, Chu Thanh tôi là người cô yêu nhất, cô sao có thể nhẫn tâm đem tôi huỷ hoại!” Chu Thanh không thể tin tưởng, thần sắc cơ hồ là có chút điên khùng nhanh chóng tiến lên, đôi tay bắt được hai vai Hạ Diệc Sơ, mạnh mẽ lắc lắc người cô. (giờ thì lại có cảm giác có tên điên chạy loạn, tên nào mất nết thả tên này ra đường vậy?)
Hạ Diệc Sơ bị động tác điên khùng này của hắn làm cho nhíu mày, muốn gọi người, lại phát hiện, con đường này một bóng người cũng không có.
“Hạ Quỳ, chúng ta làm hòa đi, em tiếp tục đối xử với anh giống như trước không được sao? Lòng anh vẫn luôn đều chỉ có mình em, có phải em thay lòng đổi dạ rồi đúng không? Tô Tỉnh thì có cái gì tốt? Chỉ cần em cho anh thật nhiều kịch bản và tài nguyên tốt, anh nhất định có thể đứng cao hơn so với hắn, nhất định sẽ tiến xa hơn!”
Chu Thanh cả người giống như là bị điên, kích động không thôi, mạnh mẽ lắc lư bả vai Hạ Diệc Sơ, tựa như Hạ Diệc Sơ không mở miệng đáp ứng, hắn liền không buông tay.
“Ngươi buông ra cho ta!” Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mi, nhấc chân liền muốn đá mệnh căn Chu Thanh, lại bị hắn sớm có phòng bị né tránh, vẻ mặt hắn dữ tợn đối với Hạ Diệc Sơ cười: “Hạ Quỳ, tôi đều bị hại thành như vậy, cô cũng không có gì tốt, chẳng lẽ cô về sau muốn làm lão xử nữ không lấy chồng!”
“Tôi nhất định sẽ làm cô lại thích tôi một lần, nhất định sẽ!” Chu Thanh lầm bầm lầu bầu nói, dùng sức túm Hạ Diệc Sơ, cúi người dán sát lên thân thể cô.
Hạ Diệc Sơ dùng sức giãy giụa, chỉ cảm thấy một cổ ghê tởm.
Mà lúc Chu Thanh muốn cưỡng hôn Hạ Diệc Sơ, một người từ phía sau đột nhiên xuất hiện, túm hắn một cái, trực tiếp đánh Chu Thanh đến hôn mê bất tỉnh.
========================
Thật ra tại hạ lúc trước quên ko nói với m.n, ai muốn đọc truyện trong thời gian sớm nhất thì có thể lên fb tham gia vào nhóm tại hạ thành lập, tên nhóm “MAU XUYÊN HỆ THỐNG: CÔNG LƯỢC LANG TÍNH BOSS”. Thật ra nhiều khi tại hạ đã gửi chương mới cho trang truyện full rồi nhưng nhiều khi họ bận quá nên ko thể đăng ngay thường mất khoảng vài giờ mới đăng nên m.n có thể vào nhóm này đọc luôn ( nhóm dành cho nhũng người muốn đọc chương mới trong khoảng thời gian sớm nhất, nếu ai ko muốn có thể ko tham gia, tiếp tục đọc tại các trang truyện khác). Sau khi mình dịch xong sẽ đăng ngay lên nhóm nên sẽ có truyện sớm hơn các trang web khác
===================
Từ giờ mình sẽ tóm tắt nội dung của các thế giới theo cách của mình cho m.n nha (lưu ý những câu tóm tắt này ko có trong truyện)
Thế giới thứ 9: Hắn mang theo sinh mệnh vĩnh hằng bước vào vòng xoáy luân hồi chỉ để gặp cô, rồi, mất đi mãi mãi
Hôm đó Chu Thanh tới tìm Hạ Diệc Sơ mà Hạ Diệc Sơ lại bị Tô Tỉnh mang đi, về sau Chu Thanh không còn có tới tìm Hạ Diệc Sơ nữa.
Hạ Diệc Sơ còn tưởng rằng là chính hắn đã suy nghĩ thông suốt, cho nên cũng không có để ý.
Lại không có nghĩ đến, cách một đoạn thời gian, Chu Thanh cư nhiên lại tìm tới cửa.
Hiện giờ Chu Thanh đứng ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, so với vài lần trước nhìn thấy hắn có một chút khác biệt.
Những lần trước, thời điểm Chu Thanh gặp Hạ Diệc Sơ, đều là mặc một bộ đồ tây sang trọng, cả người được xử lý đến gọn gàng, tây trang giày da,quả thật là khí vũ hiên ngang.
Vậy mà hiện giờ nhìn Chu Thanh trước mắt, tuy rằng trên người vẫn ăn mặc một bộ đồ giá trị xa xỉ, nhưng thần sắc hắn lại tiều tụy đi rất nhiều, thân là một người của công chúng thế mà cằm lại để râu ria lổm chổm, đôi mắt còn có chút sưng vù.
Có thể thấy được, trong khoảng thời gian này Hạ Diệc Sơ sống cực kì sung túc thoải mái thì tình cảnh của Chu Thanh một chút cũng không tốt.
Còn không phải sao.
Chu Thanh còn chưa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào giới giải trí, bởi vì có Hạ gia chống lưng cho hắn nên đường đi của hắn quá thoải mái, trong khi mọi người cực khổ nỗ lực đều không chiếm được tài nguyên tốt, còn hắn thì chính là tự do lựa chọn cái mình thích.
Người xưa có câu ngạn ngữ: “Làm người muốn trước khổ sau ngọt, nhật tử mới có thể hảo quá.” (trước chịu khổ sau đó sướng thì ngày qua ngày mới có thể sống tốt)
Mà trước ngọt sau khổ, thì khi những ngày ấy qua hết chính là cuộc sống cực khổ khó khăn.
Vừa hay, Chu Thanh chính là dạng người sau, Chu Thanh ở giới showbiz vật lộn nhiều năm, nương nhờ Hạ gia cho hắn thật nhiều nhân lực cùng tài nguyên, hắn hiện giờ tuy không phải là một đại minh tinh nhưng vẫn có một số mối quan hệ tốt với những người cùng ngành.
Hiện giờ, kể cả đã không có Hạ gia chống đỡ, hắn vẫn có thể nhận được một vài kịch bản không tồi.
Trừ phi chính hắn tìm đường chết, nói như rồng leo, làm như mèo mửa( nói thì hay mà làm ko đc), coi trọng thứ mình không chiếm được, lại ghét bỏ thứ mình có.
Hạ Diệc Sơ nhìn Chu Thanh, ánh mắt lạnh băng, tựa như một người lạ cùng chính mình không hề liên quan.
Chu Thanh nhận thấy được ánh mắt lạnh băng của Hạ Diệc Sơ, nghĩ mấy năm nay, Hạ Quỳ đối với mình là ánh mắt nóng bỏng và ngoan ngoãn phục tùng, trong lòng cảm thấy khuất nhục rồi lại khống chế không được hoài niệm.
“Hạ Quỳ, em muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng anh, cùng anh làm hòa trở lại? Em không biết, không có em ở bên cạnh, những tên gia hỏa mắt chó đó xem thường anh, toàn bộ đều khi dễ anh, ngay cả người đại diện cũng giống vậy, những nhân vật tốt đều không giúp anh nhận mà cứ ném cho anh toàn bộ những nhân vật tiểu râu ria.”
Trải qua hơn một tuần như vậy, ngạo khí trên người Chu Thanh bị mài mòn đi rất nhiều.
Hắn trợn mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, đáy mắt in trang phục lộng lẫy của cô thiệt tình thực lòng cầu xin.
Chỉ là, Hạ Diệc Sơ cũng không có nhìn sai, ở tận cùng đáy mắt Chu Thanh là một mảnh âm trầm, không cam lòng cùng oán hận.
Không cam lòng hắn đường đường một đại nam nhân lại phải cúi người với Hạ Diệc Sơ, lại oán hận thế giới này bất công, rõ ràng hắn xuất sắc như vậy, thành tích là nhất đẳng, lại không có được đãi ngộ xứng đáng.
Nhìn lại mình nhiều lần đứng trước mặt Hạ Diệc Sơ nhận sai, rồi tự nhận hành vi này là do Hạ Diệc Sơ bức bách Chu Thanh hắn.
Nghĩ tới nguyên chủ Hạ Quỳ cuối cùng bị những tên du côn lưu manh cường gian, khuất nhục ôm hận mà chết, Hạ Diệc Sơ đáy mắt lần đầu tiên bốc cháy lửa giận hừng hực.
Cô tự nhận là mình đi vào thế giới này, hành sự đều vô cùng nhẹ nhàng, không có trước tiên tới giải quyết hai kẻ cặn bã Chu Thanh cùng Du Tuyết, mặc cho bọn họ trước mặt mình nhảy nhót.
Chính là này hai người này, nhảy nhót thì nhảy nhót, cư nhiên còn nhảy nghiện, cứ cách một đoạn thời gian lại tới trước mặt cô để khẳng định sự tồn tại của mình, thật đúng là cho rằng cô vẫn là nguyên chủ ngốc nghếch ngày xưa. (từ nhảy nhót này gợi cho tại hạ cảm giác như thế nào nhỉ, uhm... múa cột, uhm, đúng vậy, gái múa cột, m.n thấy đúng ko?)
Hạ Diệc Sơ liếc nhìn Chu Thanh một cái, từ túi tiền lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn gọi Thẩm Già Diệp.
“Uy, Bảo Bảo?” Bên kia thanh âm Thẩm Già Diệp truyền đến, Hạ Diệc Sơ cũng nghe thấy tiếng ầm ỹ bên cạnh.
Nếu là lúc khác, Hạ Diệc Sơ khẳng định sẽ nghi ngờ, Thẩm Già Diệp cả ngày chỉ ở công ti, không thích cười cũng không thích nói chuyện làm sao có thể sẽ đi ra ngoài đi dạo phố, hơn nữa tiếng ồn đó rõ ràng không phải là nơi tiệc rượu có.
Chính là, Hạ Diệc Sơ hiện tại nổi giận đùng đùng, không rảnh lo quan tâm nhiều như vậy.
“Anh, anh không phải mở một công ty điện ảnh ở giới giải trí trong nước cũng rất có địa vị sao?” Hạ Diệc Sơ đối với Thẩm Già Diệp mở miệng.
Chu Thanh nghe được Hạ Diệc Sơ nói, hai mắt sáng ngời, bỏ qua đáy mắt Hạ Diệc Sơ tức giận cùng thanh âm bao hàm lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ.
Nếu là cô ta để mình trực tiếp ký hợp với công ty của anh trai cô ta, rồi dùng những tài nguyên tốt nhất trong công ty để nâng đỡ mình, vậy thì càng tốt.
Chu Thanh ở trong lòng tham lam nghĩ.
Chính là lời Hạ Diệc Sơ nói ra kế tiếp, trực tiếp chặt đứt con đường của Chu Thanh trong tương lai ở giới nghệ sĩ: “Em muốn anh hạ lệnh phong sát một người, tên gọi Chu Thanh, là nghệ nhân của công ty Lưu Quang.” (ở đây ý nói chặt đi con đường làm nghệ sĩ trong showbiz của CT)
“Bảo Bảo? Em làm sao vậy?” Thẩm Già Diệp nghe được Hạ Diệc Sơ lời này, không có lập tức đáp ứng, mà là tuấn mi nhăn lại.
Chính là bên này Hạ Diệc Sơ không có thời gian trả lời hắn, bởi vì Chu Thanh nghe thấy lời Hạ Diệc Sơ, đầu tiên là không thể tin tưởng mở to hai mắt, sau đó liền tức giận.
“Hạ Diệc Sơ, cô vì cái gì muốn làm như vậy? Mau cùng anh cô nói cho rõ ràng, Chu Thanh tôi là người cô yêu nhất, cô sao có thể nhẫn tâm đem tôi huỷ hoại!” Chu Thanh không thể tin tưởng, thần sắc cơ hồ là có chút điên khùng nhanh chóng tiến lên, đôi tay bắt được hai vai Hạ Diệc Sơ, mạnh mẽ lắc lắc người cô. (giờ thì lại có cảm giác có tên điên chạy loạn, tên nào mất nết thả tên này ra đường vậy?)
Hạ Diệc Sơ bị động tác điên khùng này của hắn làm cho nhíu mày, muốn gọi người, lại phát hiện, con đường này một bóng người cũng không có.
“Hạ Quỳ, chúng ta làm hòa đi, em tiếp tục đối xử với anh giống như trước không được sao? Lòng anh vẫn luôn đều chỉ có mình em, có phải em thay lòng đổi dạ rồi đúng không? Tô Tỉnh thì có cái gì tốt? Chỉ cần em cho anh thật nhiều kịch bản và tài nguyên tốt, anh nhất định có thể đứng cao hơn so với hắn, nhất định sẽ tiến xa hơn!”
Chu Thanh cả người giống như là bị điên, kích động không thôi, mạnh mẽ lắc lư bả vai Hạ Diệc Sơ, tựa như Hạ Diệc Sơ không mở miệng đáp ứng, hắn liền không buông tay.
“Ngươi buông ra cho ta!” Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mi, nhấc chân liền muốn đá mệnh căn Chu Thanh, lại bị hắn sớm có phòng bị né tránh, vẻ mặt hắn dữ tợn đối với Hạ Diệc Sơ cười: “Hạ Quỳ, tôi đều bị hại thành như vậy, cô cũng không có gì tốt, chẳng lẽ cô về sau muốn làm lão xử nữ không lấy chồng!”
“Tôi nhất định sẽ làm cô lại thích tôi một lần, nhất định sẽ!” Chu Thanh lầm bầm lầu bầu nói, dùng sức túm Hạ Diệc Sơ, cúi người dán sát lên thân thể cô.
Hạ Diệc Sơ dùng sức giãy giụa, chỉ cảm thấy một cổ ghê tởm.
Mà lúc Chu Thanh muốn cưỡng hôn Hạ Diệc Sơ, một người từ phía sau đột nhiên xuất hiện, túm hắn một cái, trực tiếp đánh Chu Thanh đến hôn mê bất tỉnh.
========================
Thật ra tại hạ lúc trước quên ko nói với m.n, ai muốn đọc truyện trong thời gian sớm nhất thì có thể lên fb tham gia vào nhóm tại hạ thành lập, tên nhóm “MAU XUYÊN HỆ THỐNG: CÔNG LƯỢC LANG TÍNH BOSS”. Thật ra nhiều khi tại hạ đã gửi chương mới cho trang truyện full rồi nhưng nhiều khi họ bận quá nên ko thể đăng ngay thường mất khoảng vài giờ mới đăng nên m.n có thể vào nhóm này đọc luôn ( nhóm dành cho nhũng người muốn đọc chương mới trong khoảng thời gian sớm nhất, nếu ai ko muốn có thể ko tham gia, tiếp tục đọc tại các trang truyện khác). Sau khi mình dịch xong sẽ đăng ngay lên nhóm nên sẽ có truyện sớm hơn các trang web khác
===================
Từ giờ mình sẽ tóm tắt nội dung của các thế giới theo cách của mình cho m.n nha (lưu ý những câu tóm tắt này ko có trong truyện)
Thế giới thứ 9: Hắn mang theo sinh mệnh vĩnh hằng bước vào vòng xoáy luân hồi chỉ để gặp cô, rồi, mất đi mãi mãi
/545
|