Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Mặc Tẫn Ly như một đạo gió nhẹ, hành tẩu giữa bóng đêm, đi đường không phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng càng đi vào sâu trong rừng rậm động tĩnh truyền ra càng lúc càng lớn.
Âm thanh phụ nữ tựa như khóc thút thít xin tha, lại tựa như kiều suyễn vui thích. Còn có âm thanh đàn ông thô suyễn, tiếng da thịt chạm vào nhau bạch bạch.
Nhiều loại âm thanh hỗn hợp thành một đoàn, bóng đêm hạ xuống, mang theo một tia quỷ dị.
Ánh trăng xuyên qua cành lá, loang lổ xuống phía dưới.
Loáng thoáng cách đó không xa có thể thấy hai khối thân thể đang dựa vào gốc cây giao triền lẫn nhau.
Mặc Tẫn Ly dừng bước không nghĩ tới sẽ gặp tình huống như thế.
Bên kia hai người đang hành sự không hề biết mình bị phát hiện.
An Tri Hạ thần sắc ẩn nhẫn, thừa nhận người đàn ông đang vùi đầu vào ngực cô ta hôn hít. Bọn họ đã ở đây gần cả tiếng đồng hồ, từng giọt mồ hôi từ trán An Tri Hạ chảy xuống.
Người đàn ông đang vùi đầu vào ngực cô ta đột nhiên động mạnh, gắt gao bắt lấy thân thể An Tri Hạ, cố định cô ấy trên thân cây, động tác càng thêm mãnh liệt mãi cho đến khi xong việc.
Một phen vận động, làm hai người đều thở hổn hển.
Cảm giác được thân thể đã khôi phục sức lực, An Tri Hạ duỗi tay đẩy người đàn ông trước mặt, giọng khàn khàn:
"Mau ôm tôi trở về, mệt mỏi quá, tôi muốn trở về ngủ."
"Đừng nóng vội, thời gian còn sớm mà." Gã đàn ông cười khẽ một tiếng, ôm cả người An Tri Hạ đang mềm nhũn đặt trên mặt đất đầy lá rụng.
"An Chí!" An Tri Hạ nhíu mày, kêu hắn một tiếng.
Chẳng qua, cô ấy vừa mới trải qua chuyện đó, thanh âm còn khàn khàn, nếu là ngày thường, mười phần khí phách khẳng định sẽ làm An Chí thu liễm một ít, nhưng mà hiện tại... Ha hả.
"Đừng sợ, em ngủ cứ ngủ, anh làm cứ làm." An Chí cùi người đè lên, một bên gặm cắn môi anh đào, một bên không cam lòng nói: "Ngày mai em sẽ thuộc về anh của anh, ngày mốt lại là tên gia hỏa Tần Diệc Lãnh, dù sao anh cũng phải dành hai ngày này làm cho xong một lần mới cam tâm."
Tiếng nói vừa dứt, không đợi An Tri Hạ đáp lại, tay hắn đã quen thuộc ở trên người An Tri Hạ đốt lửa đến chỗ mẫn cảm, An Trị Hạ thần sắc thần sắc trở nên mê ly.
Không trong chốc lát, hai người lại đắm chìm vào một vòng vận động mới.
- ------------------------------------
Mặc Tẫn Ly không biết là trở về như thế nào, cho đến khi đứng trước lều của Hạ Diệc Sơ hắn mới phản ứng kịp vừa rồi thế mà hắn không động thủ giết hai người kia.
Mặc Tẫn Ly thở nhẹ một hơi, bình phục tâm tình lại một chút, nhẹ nhàng xốc màn lên vào lều.
Bên trong ánh đèn tối tăm chiếu lên khuôn mặt nhu hòa của Hạ Diệc Sơ.
Mặc Tần Ly nhìn không chớp mắt, miệng lưỡi khô đắng, cảm giác thân thể nóng ran. Ánh mắt Mặc Tẫn Ly quá mãnh liệt đến mức Hạ Diệc Sơ không chuyên tâm tu luyện được.
Hạ Diệc Sơ mở hai mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Tẫn Ly: "Anh sao vậy?"
Bị hắn nhìn chằm chằm làm cho Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình như con dê con, còn tên kia chính là tên thợ săn.
"Thanh Hoan." Mặc Tẫn Ly kêu cô một tiếng, thanh âm khàn khàn.
Hắn bước nhanh lên, ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, duỗi tay "rầm" một tiếng, quần áo Hạ Diệc Sơ bị xé tán loạn, lộ ra da thịt trắng nõn.
"Mặc Tẫn Ly!" Hạ Diệc Sơ kinh hô một tiếng, vội vàng che ngực lại.
Đôi tay lại bị Mặc Tẫn Ly áp chế ở hai bên sườn, Mặc Tẫn Ly cúi đầu, ôn nhu hôn trước ngực cô.
"Mặc Tẫn Ly, mau dừng lại." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, ngại lều bên cạnh còn có người đang ngủ nên cũng không dám kêu lớn.
"Thanh Hoan, Thanh Hoan, giúp anh." Mặc Tẫn Ly giọng nói mờ mịt bất lực, hơi thở nóng nóng phun vào cổ Hạ Diệc Sơ.
Hắn đè ngươi xuống, duỗi chân ra, dễ dàng đem chính mình chen vào giữa hai chân Hạ Diệc Sơ.
Cảm giác thân thể mình được chống đỡ bởi thứ gì đó, Hạ Diệc Sơ cứng đờ người. Cô cũng không biết làm sao bây giờ.
Mặc Tẫn Ly khó chịu cọ cọ trên người cô, thấy Hạ Diệc Sơ bất động, hắn kéo tay Hạ Diệc Sơ tìm kiếm phía dưới thân.
"Anh đừng như vậy."
"Đừng nhúc nhích, giúp anh, anh không làm gì khác." Mặc Tẫn Ly nhanh chóng nói ra như thế, cúi đầu hôn lên môi Hạ Diệc Sơ.
Đôi mắt đen bình tĩnh trước giờ, nay lại cảm xúc phức tạp quay cuồng, dường như hắn không khống chế được, toàn bộ phun trào ra.
"Thanh Hoan." Mặc Tẫn Ly rời đi cánh môi cô, nhẹ giọng kêu cô một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia mờ mịt cùng ẩn nhẫn.
- --------------------------------------
Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly một trước một sau ra khỏi lều.
Người trước thần sắc uể oải không phấn chấn, người sau tinh thần no đủ, vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Hạ Diệc Sơ trong lòng lúc này còn nghẹn khí, đêm qua, cô cho rằng dùng tay sẽ rất đơn giản, kết quả lại không nghĩ đến, được một lần, hắn cư nhiên thần thái sáng láng lôi kéo cô làm lại lần nữa kết quả lần thứ hai, tay cô muốn không còn...
=========================
******************
Mặc Tẫn Ly như một đạo gió nhẹ, hành tẩu giữa bóng đêm, đi đường không phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng càng đi vào sâu trong rừng rậm động tĩnh truyền ra càng lúc càng lớn.
Âm thanh phụ nữ tựa như khóc thút thít xin tha, lại tựa như kiều suyễn vui thích. Còn có âm thanh đàn ông thô suyễn, tiếng da thịt chạm vào nhau bạch bạch.
Nhiều loại âm thanh hỗn hợp thành một đoàn, bóng đêm hạ xuống, mang theo một tia quỷ dị.
Ánh trăng xuyên qua cành lá, loang lổ xuống phía dưới.
Loáng thoáng cách đó không xa có thể thấy hai khối thân thể đang dựa vào gốc cây giao triền lẫn nhau.
Mặc Tẫn Ly dừng bước không nghĩ tới sẽ gặp tình huống như thế.
Bên kia hai người đang hành sự không hề biết mình bị phát hiện.
An Tri Hạ thần sắc ẩn nhẫn, thừa nhận người đàn ông đang vùi đầu vào ngực cô ta hôn hít. Bọn họ đã ở đây gần cả tiếng đồng hồ, từng giọt mồ hôi từ trán An Tri Hạ chảy xuống.
Người đàn ông đang vùi đầu vào ngực cô ta đột nhiên động mạnh, gắt gao bắt lấy thân thể An Tri Hạ, cố định cô ấy trên thân cây, động tác càng thêm mãnh liệt mãi cho đến khi xong việc.
Một phen vận động, làm hai người đều thở hổn hển.
Cảm giác được thân thể đã khôi phục sức lực, An Tri Hạ duỗi tay đẩy người đàn ông trước mặt, giọng khàn khàn:
"Mau ôm tôi trở về, mệt mỏi quá, tôi muốn trở về ngủ."
"Đừng nóng vội, thời gian còn sớm mà." Gã đàn ông cười khẽ một tiếng, ôm cả người An Tri Hạ đang mềm nhũn đặt trên mặt đất đầy lá rụng.
"An Chí!" An Tri Hạ nhíu mày, kêu hắn một tiếng.
Chẳng qua, cô ấy vừa mới trải qua chuyện đó, thanh âm còn khàn khàn, nếu là ngày thường, mười phần khí phách khẳng định sẽ làm An Chí thu liễm một ít, nhưng mà hiện tại... Ha hả.
"Đừng sợ, em ngủ cứ ngủ, anh làm cứ làm." An Chí cùi người đè lên, một bên gặm cắn môi anh đào, một bên không cam lòng nói: "Ngày mai em sẽ thuộc về anh của anh, ngày mốt lại là tên gia hỏa Tần Diệc Lãnh, dù sao anh cũng phải dành hai ngày này làm cho xong một lần mới cam tâm."
Tiếng nói vừa dứt, không đợi An Tri Hạ đáp lại, tay hắn đã quen thuộc ở trên người An Tri Hạ đốt lửa đến chỗ mẫn cảm, An Trị Hạ thần sắc thần sắc trở nên mê ly.
Không trong chốc lát, hai người lại đắm chìm vào một vòng vận động mới.
- ------------------------------------
Mặc Tẫn Ly không biết là trở về như thế nào, cho đến khi đứng trước lều của Hạ Diệc Sơ hắn mới phản ứng kịp vừa rồi thế mà hắn không động thủ giết hai người kia.
Mặc Tẫn Ly thở nhẹ một hơi, bình phục tâm tình lại một chút, nhẹ nhàng xốc màn lên vào lều.
Bên trong ánh đèn tối tăm chiếu lên khuôn mặt nhu hòa của Hạ Diệc Sơ.
Mặc Tần Ly nhìn không chớp mắt, miệng lưỡi khô đắng, cảm giác thân thể nóng ran. Ánh mắt Mặc Tẫn Ly quá mãnh liệt đến mức Hạ Diệc Sơ không chuyên tâm tu luyện được.
Hạ Diệc Sơ mở hai mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Tẫn Ly: "Anh sao vậy?"
Bị hắn nhìn chằm chằm làm cho Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình như con dê con, còn tên kia chính là tên thợ săn.
"Thanh Hoan." Mặc Tẫn Ly kêu cô một tiếng, thanh âm khàn khàn.
Hắn bước nhanh lên, ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, duỗi tay "rầm" một tiếng, quần áo Hạ Diệc Sơ bị xé tán loạn, lộ ra da thịt trắng nõn.
"Mặc Tẫn Ly!" Hạ Diệc Sơ kinh hô một tiếng, vội vàng che ngực lại.
Đôi tay lại bị Mặc Tẫn Ly áp chế ở hai bên sườn, Mặc Tẫn Ly cúi đầu, ôn nhu hôn trước ngực cô.
"Mặc Tẫn Ly, mau dừng lại." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, ngại lều bên cạnh còn có người đang ngủ nên cũng không dám kêu lớn.
"Thanh Hoan, Thanh Hoan, giúp anh." Mặc Tẫn Ly giọng nói mờ mịt bất lực, hơi thở nóng nóng phun vào cổ Hạ Diệc Sơ.
Hắn đè ngươi xuống, duỗi chân ra, dễ dàng đem chính mình chen vào giữa hai chân Hạ Diệc Sơ.
Cảm giác thân thể mình được chống đỡ bởi thứ gì đó, Hạ Diệc Sơ cứng đờ người. Cô cũng không biết làm sao bây giờ.
Mặc Tẫn Ly khó chịu cọ cọ trên người cô, thấy Hạ Diệc Sơ bất động, hắn kéo tay Hạ Diệc Sơ tìm kiếm phía dưới thân.
"Anh đừng như vậy."
"Đừng nhúc nhích, giúp anh, anh không làm gì khác." Mặc Tẫn Ly nhanh chóng nói ra như thế, cúi đầu hôn lên môi Hạ Diệc Sơ.
Đôi mắt đen bình tĩnh trước giờ, nay lại cảm xúc phức tạp quay cuồng, dường như hắn không khống chế được, toàn bộ phun trào ra.
"Thanh Hoan." Mặc Tẫn Ly rời đi cánh môi cô, nhẹ giọng kêu cô một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia mờ mịt cùng ẩn nhẫn.
- --------------------------------------
Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly một trước một sau ra khỏi lều.
Người trước thần sắc uể oải không phấn chấn, người sau tinh thần no đủ, vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Hạ Diệc Sơ trong lòng lúc này còn nghẹn khí, đêm qua, cô cho rằng dùng tay sẽ rất đơn giản, kết quả lại không nghĩ đến, được một lần, hắn cư nhiên thần thái sáng láng lôi kéo cô làm lại lần nữa kết quả lần thứ hai, tay cô muốn không còn...
=========================
/545
|