*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Một người một rồng chơi đùa dưới hồ một lúc.
Hạ Diệc Sơ dùng đấu khí sấy khô cơ thể. Tiểu Ngân Long dùng phương pháp cổ xưa nhất... nằm phơi nắng.
Hạ Diệc Sơ nhàm chán gãi gãi mấy cái vảy của nó. Tiểu Ngân Long cảm thấy như vậy thật thoải mái, đổi tư thế để nàng dễ gãi hơn.
Hạ Diệc Sơ cũng cui vẻ thoả mãn nó, gãi từ cổ đến đuôi cho nó.
"Tiểu Ngân Long, không phải ngươi biết biến hình người sao? Biến lại một lần nữa được không?"
Hạ Diệc Sơ nhè nhẹ vỗ vỗ lên đầu nó.
Tiểu Ngân Long trợn mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, ánh mắt hồn nhiên vô tư.
Hạ Diệc Sơ cho rằng nó nghe không hiểu, giơ tay chỉ vào mình:
"Giống như ta vậy. Con người, người?"
Dường như Tiểu Ngân Long hiểu hiểu, giật giật thân thể, lùi vài bước.
Hà Diệc Sơ nhìn nó không chớp mắt, đáy mắt mang theo một tia chờ mong.
Một tầng sương trắng hiện lên dưới chân Tiểu Ngân Long, nó dần dần thấp xuống, đôi cánh bạc co rút lại, ẩn ẩn hiện lên cánh tay người.
Tiểu Ngân Long ngửa đầu rên rỉ một tiếng, gió lốc cuốn lấy nó, Tiểu Ngân Long lại cao lớn trở lại, khôi phục bộ dáng rồng.
Sương trắng cùng gió lốc tan đi, Tiểu Ngân Long quỳ rạp trên mặt đất, kêu nhỏ một tiếng, uỷ khuất nhìn Hạ Diệc Sơ.
Đây là... biến hình thất bại?
Hạ Diệc Sơ sửng sốt, chạy đến sờ đầu trấn an nó.
"Không sao, hình dáng rồng cũng xinh đẹp, toàn thân đều sáng bạc, còn có thể bay, có thể săn mồi..."
Hạ Diệc Sơ nói đủ điều tốt, Tiểu Ngân Long lại nghe không hiểu gì, nhưng chỉ cần ở bên cạnh, nghe giọng đối phương cũng vui rồi.
Tiểu Ngân Long tung cánh bay đi, khi trở về nó mang theo một chùm trái cây màu trắng gạo.
"Cho ta?" Hạ Diệc Sơ cười, nhận lấy trái cây, duỗi tay sờ sờ chân trước của Tiểu Ngân Long.
"Cảm ơn ngươi."
Tiểu Ngân Long kêu một tiếng, thu chân lại, sau đó cầm trái cây lên gặm. Nó ăn cái gì cũng rất chuyên tâm.
Hạ Diệc Sơ nhìn trái cây có vẻ giống dưa Hami, nhưng lại màu trắng ngà.
Nàng cắn một miếng dưa, cực kỳ giống vị dưa Hami, ngọt lành thanh mát, cũng như nước sông kia, thịt quả chứa đựng lượng lớn linh khí, thấm vào cơ thể.
Một người một rồng nhanh chóng giải quyết đống dưa, sau đó trở về sơn động.
Nơi này đầy linh khí, đặc biệt trong sơn động, ở trong này tu luyện một ngày bằng bên ngoài ba ngày, bằng mười ngày ở "Tu Di cảnh giới".
Thời gian trôi qua, bất tri bất giác, bọn họ đã ở cùng nhau một đoạn thời gian.
Tiểu Ngân Long thấy Hạ Diệc Sơ thường đào thú hạch nên ngày nọ nó mang về một đống thú hạch cho nàng.
Hạ Diệc Sơ phát hiện chỉ số thông minh của nó rất cao, trừ không biết nói thì phần lớn đều hiểu các biểu đạt của nàng.
Tiểu Ngân Long có vẻ đang đến thời kỳ trưởng thành, mỗi ngày ngoài đi săn, ăn uống, chơi ở hồ nước thì toàn bộ đều ngủ ở phiến đá quý kia, đôi khi sẽ biến hình nhưng đều... thất bại.
Hạ Diệc Sơ vẫn không thấy được hình người của Tiểu Ngân Long, nội tâm có chút không vui.
==================================
Đây là dưa lưới Hami nè các bạn, rất ngọt và giòn.
Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Một người một rồng chơi đùa dưới hồ một lúc.
Hạ Diệc Sơ dùng đấu khí sấy khô cơ thể. Tiểu Ngân Long dùng phương pháp cổ xưa nhất... nằm phơi nắng.
Hạ Diệc Sơ nhàm chán gãi gãi mấy cái vảy của nó. Tiểu Ngân Long cảm thấy như vậy thật thoải mái, đổi tư thế để nàng dễ gãi hơn.
Hạ Diệc Sơ cũng cui vẻ thoả mãn nó, gãi từ cổ đến đuôi cho nó.
"Tiểu Ngân Long, không phải ngươi biết biến hình người sao? Biến lại một lần nữa được không?"
Hạ Diệc Sơ nhè nhẹ vỗ vỗ lên đầu nó.
Tiểu Ngân Long trợn mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, ánh mắt hồn nhiên vô tư.
Hạ Diệc Sơ cho rằng nó nghe không hiểu, giơ tay chỉ vào mình:
"Giống như ta vậy. Con người, người?"
Dường như Tiểu Ngân Long hiểu hiểu, giật giật thân thể, lùi vài bước.
Hà Diệc Sơ nhìn nó không chớp mắt, đáy mắt mang theo một tia chờ mong.
Một tầng sương trắng hiện lên dưới chân Tiểu Ngân Long, nó dần dần thấp xuống, đôi cánh bạc co rút lại, ẩn ẩn hiện lên cánh tay người.
Tiểu Ngân Long ngửa đầu rên rỉ một tiếng, gió lốc cuốn lấy nó, Tiểu Ngân Long lại cao lớn trở lại, khôi phục bộ dáng rồng.
Sương trắng cùng gió lốc tan đi, Tiểu Ngân Long quỳ rạp trên mặt đất, kêu nhỏ một tiếng, uỷ khuất nhìn Hạ Diệc Sơ.
Đây là... biến hình thất bại?
Hạ Diệc Sơ sửng sốt, chạy đến sờ đầu trấn an nó.
"Không sao, hình dáng rồng cũng xinh đẹp, toàn thân đều sáng bạc, còn có thể bay, có thể săn mồi..."
Hạ Diệc Sơ nói đủ điều tốt, Tiểu Ngân Long lại nghe không hiểu gì, nhưng chỉ cần ở bên cạnh, nghe giọng đối phương cũng vui rồi.
Tiểu Ngân Long tung cánh bay đi, khi trở về nó mang theo một chùm trái cây màu trắng gạo.
"Cho ta?" Hạ Diệc Sơ cười, nhận lấy trái cây, duỗi tay sờ sờ chân trước của Tiểu Ngân Long.
"Cảm ơn ngươi."
Tiểu Ngân Long kêu một tiếng, thu chân lại, sau đó cầm trái cây lên gặm. Nó ăn cái gì cũng rất chuyên tâm.
Hạ Diệc Sơ nhìn trái cây có vẻ giống dưa Hami, nhưng lại màu trắng ngà.
Nàng cắn một miếng dưa, cực kỳ giống vị dưa Hami, ngọt lành thanh mát, cũng như nước sông kia, thịt quả chứa đựng lượng lớn linh khí, thấm vào cơ thể.
Một người một rồng nhanh chóng giải quyết đống dưa, sau đó trở về sơn động.
Nơi này đầy linh khí, đặc biệt trong sơn động, ở trong này tu luyện một ngày bằng bên ngoài ba ngày, bằng mười ngày ở "Tu Di cảnh giới".
Thời gian trôi qua, bất tri bất giác, bọn họ đã ở cùng nhau một đoạn thời gian.
Tiểu Ngân Long thấy Hạ Diệc Sơ thường đào thú hạch nên ngày nọ nó mang về một đống thú hạch cho nàng.
Hạ Diệc Sơ phát hiện chỉ số thông minh của nó rất cao, trừ không biết nói thì phần lớn đều hiểu các biểu đạt của nàng.
Tiểu Ngân Long có vẻ đang đến thời kỳ trưởng thành, mỗi ngày ngoài đi săn, ăn uống, chơi ở hồ nước thì toàn bộ đều ngủ ở phiến đá quý kia, đôi khi sẽ biến hình nhưng đều... thất bại.
Hạ Diệc Sơ vẫn không thấy được hình người của Tiểu Ngân Long, nội tâm có chút không vui.
==================================
Đây là dưa lưới Hami nè các bạn, rất ngọt và giòn.
/545
|