Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ ngồi trên lưng hắn một đường thẳng đến kinh thành. Hạ Diệc Sơ có hỏi Qua Hàn xem hắn có muốn cưỡi ngựa cho đỡ mệt không. Qua Hàn tưởng tượng đến cảnh Hạ Diệc Sơ ngồi trên lưng một động vật khác lập tức sát ý tràn ngập.
Hạ Diệc Sơ là Huyễn Thú Sư của hắn, cũng chỉ có thể là Huyễn Thú Sư của một mình hắn.
Muốn hắn nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi trên con thú khác, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
Ba năm qua, Hạ Diệc Sơ từ đấu khí học đồ đã trở thành Đấu Thánh. Trước mặt Qua Hàn, tu vi của nàng có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với người ở đại lục này, chính là kẻ được ngưỡng mộ tôn kính.
Ngay tại quốc gia này, người đạt tới tu vi Đấu Thánh chỉ đếm trên đầu ngón tay, Đấu Thánh trẻ tuổi nhất khi đạt đến tu vi này cũng đã ở tuổi 46.
Hạ Diệc Sơ chỉ có thời gian ba năm ngắn ngủi, ngoài được hệ thống cải tạo thân thể, vẫn là nỗ lực của nàng rất nhiều.
Qua Hàn không dùng hết toàn lực, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, từ Tu Di cảnh giới đến kinh thành chỉ vài ba ngày.
Hình dáng rồng của Qua Hàn quá sức gây chú ý nên đến gần kinh thành, Qua Hàn biến lại hình người, cả hai đi bộ vào thành. Trên đường, hai người đụng phải một nhóm lính đánh thuê, Hạ Diệc Sơ cho đối phương một ít tiền đổi lấy một con ngựa.
Trở lại kinh thành, Hạ Diệc Sơ không biết mình có cơ hội gặp lại Tô Âm không. Năm đó, nàng ta cũng chạy trốn rời khỏi kinh thành.
Hai người sóng vai đi trên đường cái, nam thân hình đĩnh bạt, tướng mạo tinh xảo tuyệt luân, nữ dáng người tinh tế, dung mạo xuất sắc khiến người qua đường đều nhìn ngắm.
Hạ Diệc Sơ trong lòng đột nhiên nhớ về những hình ảnh của ba năm trước, nhớ về đời trước nguyên chủ chết thảm mà xúc động. Tuy rằng không thể hiện ra ngoài, nhưng trong nội tâm nàng oán hận cùng ý muốn báo thù dâng trào. Tâm tình nàng lúc này chịu ảnh hưởng không nhỏ của ký ức nguyên chủ.
Qua Hàn lặng lẽ đi bên cạnh, nhạy bén nhận ra người cùng ăn cùng ngủ với mình ba năm qua có chút tâm sự nặng nề.
Hắn không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, hắn biết mình có chút không thích hợp nhưng không thể giải thích được, cũng không khống chế được.
Thời gian ở Tu Di cảnh giới, Hạ Diệc Sơ đối với hắn quá tốt, tất cả ánh mắt, tình cảm đều chỉ đặt trên một người là hắn. Mà ra khỏi Tu Di cảnh giới, hai người tiếp xúc với nhiều người hơn, ánh mắt Hạ Diệc Sơ dành cho hắn cũng ít đi.
Hạ Diệc Sơ không phải nhân loại đầu tiên hắn gặp ở Tu Di cảnh giới, nhưng chỉ có nàng mới thu hút được hắn: Đây chính là Huyễn Thú Sư của hắn.
Hắn quật cường cố chấp cho rằng nàng là Huyễn Thú Sư của hắn, hết thảy hắn đều phụng hiến cho nàng, kể cả thân thể mình, vĩnh viễn không phản bội.
Trong thế giới của hắn, chỉ có nàng.
Cho nên, nàng cũng không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hắn sao?
=================================
******************
Hạ Diệc Sơ ngồi trên lưng hắn một đường thẳng đến kinh thành. Hạ Diệc Sơ có hỏi Qua Hàn xem hắn có muốn cưỡi ngựa cho đỡ mệt không. Qua Hàn tưởng tượng đến cảnh Hạ Diệc Sơ ngồi trên lưng một động vật khác lập tức sát ý tràn ngập.
Hạ Diệc Sơ là Huyễn Thú Sư của hắn, cũng chỉ có thể là Huyễn Thú Sư của một mình hắn.
Muốn hắn nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi trên con thú khác, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
Ba năm qua, Hạ Diệc Sơ từ đấu khí học đồ đã trở thành Đấu Thánh. Trước mặt Qua Hàn, tu vi của nàng có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với người ở đại lục này, chính là kẻ được ngưỡng mộ tôn kính.
Ngay tại quốc gia này, người đạt tới tu vi Đấu Thánh chỉ đếm trên đầu ngón tay, Đấu Thánh trẻ tuổi nhất khi đạt đến tu vi này cũng đã ở tuổi 46.
Hạ Diệc Sơ chỉ có thời gian ba năm ngắn ngủi, ngoài được hệ thống cải tạo thân thể, vẫn là nỗ lực của nàng rất nhiều.
Qua Hàn không dùng hết toàn lực, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, từ Tu Di cảnh giới đến kinh thành chỉ vài ba ngày.
Hình dáng rồng của Qua Hàn quá sức gây chú ý nên đến gần kinh thành, Qua Hàn biến lại hình người, cả hai đi bộ vào thành. Trên đường, hai người đụng phải một nhóm lính đánh thuê, Hạ Diệc Sơ cho đối phương một ít tiền đổi lấy một con ngựa.
Trở lại kinh thành, Hạ Diệc Sơ không biết mình có cơ hội gặp lại Tô Âm không. Năm đó, nàng ta cũng chạy trốn rời khỏi kinh thành.
Hai người sóng vai đi trên đường cái, nam thân hình đĩnh bạt, tướng mạo tinh xảo tuyệt luân, nữ dáng người tinh tế, dung mạo xuất sắc khiến người qua đường đều nhìn ngắm.
Hạ Diệc Sơ trong lòng đột nhiên nhớ về những hình ảnh của ba năm trước, nhớ về đời trước nguyên chủ chết thảm mà xúc động. Tuy rằng không thể hiện ra ngoài, nhưng trong nội tâm nàng oán hận cùng ý muốn báo thù dâng trào. Tâm tình nàng lúc này chịu ảnh hưởng không nhỏ của ký ức nguyên chủ.
Qua Hàn lặng lẽ đi bên cạnh, nhạy bén nhận ra người cùng ăn cùng ngủ với mình ba năm qua có chút tâm sự nặng nề.
Hắn không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, hắn biết mình có chút không thích hợp nhưng không thể giải thích được, cũng không khống chế được.
Thời gian ở Tu Di cảnh giới, Hạ Diệc Sơ đối với hắn quá tốt, tất cả ánh mắt, tình cảm đều chỉ đặt trên một người là hắn. Mà ra khỏi Tu Di cảnh giới, hai người tiếp xúc với nhiều người hơn, ánh mắt Hạ Diệc Sơ dành cho hắn cũng ít đi.
Hạ Diệc Sơ không phải nhân loại đầu tiên hắn gặp ở Tu Di cảnh giới, nhưng chỉ có nàng mới thu hút được hắn: Đây chính là Huyễn Thú Sư của hắn.
Hắn quật cường cố chấp cho rằng nàng là Huyễn Thú Sư của hắn, hết thảy hắn đều phụng hiến cho nàng, kể cả thân thể mình, vĩnh viễn không phản bội.
Trong thế giới của hắn, chỉ có nàng.
Cho nên, nàng cũng không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hắn sao?
=================================
/545
|