Thời điểm Hạ Diệc Sơ tỉnh lại lần nữa, toàn thân đau nhức, Thẩm Già Diệp ngày hôm qua nghe được cô kêu cái xưng hô kia, không chỉ có không có buông tha cô, ngược lại không màng cô khóc kêu cầu xin tha thứ, chính là bắt lấy cô lại làm vài lần.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy, nếu không phải ngày trước cô mỗi ngày đều phải cùng Hạ ba ba cùng nhau đi ra chạy rèn luyện thân thể, chỉ sợ đã sớm bị Thẩm Già Diệp muốn chết trên giường.
Bất quá, nếu là cứ dựa trên tình hình hiện tại, cô sớm hay muộn cũng sẽ bị Thẩm Già Diệp ở trên giường làm tới mức hồng nhan mất sớm. (con gái chết trẻ)
“Bảo Bảo, tỉnh?”
Hạ Diệc Sơ mới vừa ngồi dậy, cửa phòng bị người đẩy ra, Thẩm Già Diệp từ bên ngoài đi đến.
Thẩm Già Diệp hẳn là vừa mới đi ra ngoài chạy xong, trở về tắm gội rồi mới tới đây, mặc một bộ tây trang thâm sắc, phản chiếu cả người hắn anh tuấn soái khí, toàn thân đều mang theo hơi thở mát lạnh cấm dục. Vậy mà, mỗi ngày buổi tối trên giường, chẳng có cái gì là cấm dục hết. Lừa đảo!
“Hừ!”
Hạ Diệc Sơ khẽ hừ một tiếng, lại vùi đầu vào trong ổ chăn, không thèm nhìn cái tên cầm thú đột lốt người ở ngoài.
Thẩm Già Diệp đáy mắt xẹt qua ý cười, bước lên, nhẹ nhàng lôi kéo chăn của Hạ Diệc Sơ, không có chịu ngừng.
“Bảo Bảo, là anh không tốt, anh cùng em xin lỗi, lần sau nhất định học được khắc chế, không như vậy.” Thẩm Già Diệp cúi người, ôn nhu đối với người trong ổ chăn nói.
Hạ Diệc Sơ xê dịch thân thể của mình, không để ý tới hắn.
Cả một người lớn như vậy lại dùng chăn bọc lấy giống như là là một cái kén con tằm, Thẩm Già Diệp sợ cô nghẹn hư, duỗi tay đi xốc lên một góc chăn, Hạ Diệc Sơ cả kinh, vội vàng cầm chặt kéo lại, không có nghĩ Thẩm Già Diệp làm vậy chỉ là kế hoạch dương đông kích tây, vừa nhìn thấy Hạ Diệc Sơ buông tay, trực tiếp đem chăn bên kia xốc lên, bắt lấy Hạ Diệc Sơ gắt gao ôm ở trong lòng.
“Anh làm gì! Buông em ra! Đợi lát nữa nếu là người làm thấy được làm sao bây giờ?” Hạ Diệc Sơ thân thể cứng đờ một chút, ngay sau đó mạnh mẽ giãy giụa.
Buổi tối Thẩm Già Diệp ở trong phòng cô làm bậy còn chưa tính, buổi tối sẽ không có người đi lên, chính là hiện tại là ban ngày, nếu là Trương thẩm đi lên kêu cô xuống ăn cơm làm sao bây giờ?
Hạ Diệc Sơ tựa hồ nghĩ tới hậu quả, đáy mắt hiện ra khủng hoảng, ngay cả thân thể đều có chút run rẩy.
“Bảo Bảo không sợ, không có việc gì, thời điểm anh đi lên, đã phân phó những người hầu đó rồi, bọn họ sẽ không đi lên. Anh cũng đã đem cửa phòng khóa trái.” Thẩm Già Diệp đem Hạ Diệc Sơ gắt gao ôm vào trong ngực, môi dán lên chỗ bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Hạ Diệc Sơ nghe vậy, nguyên bản đang giãy giụa liền dừng lại, thân thể cũng dần dần mềm xuống.
Dù Thẩm Già Diệp bôi thuốc hay thay quần áo cho cô, cô cũng không có giãy giụa.
Đổi quần áo tốt, Thẩm Già Diệp tự mình động thủ đi giày cho Hạ Diệc Sơ rồi đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp ngồi xuống một bên giường.
Hắn cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút rầu rĩ không vui, đối với cô nói: “Bảo Bảo làm sao vậy? Không vui?”
“Không có gì.” Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, nhưng Thẩm Già Diệp lại nghe ra trong thanh âm cô nghẹn ngào.
“Làm sao vậy? Để anh trai nhìn xem?” Thẩm Già Diệp giơ tay, muốn nâng đầu cô lên, nhưng Hạ Diệc Sơ động tác so với hắn nhanh hơn một bước, vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt dính ướt quần áo trước ngực.
“Anh trai, nếu là thật sự có một ngày bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?” Hạ Diệc Sơ chôn ở chỗ ngực hắn nói, thanh âm có chút mơ hồ không rõ, chính là Thẩm Già Diệp lại từ giọng cô nghe ra nội tâm cô đang khủng hoảng cùng kinh sợ.
“Không sợ, có anh trai ở đây.” Thẩm Già Diệp đem người ôm vào trong lòng, nhìn tiểu oa nhi đang cúi đầu trước ngực mình thút thít khóc, ánh mắt ám trầm.
Tại một khắc này, hắn cũng muốn biết, bọn họ hiện giờ đây là *** đi, nếu bị phát hiện, cô sẽ làm như thế nào?
Là nghĩa vô phản cố (ko chút do dự) lựa chọn hắn, hay vẫn là không màng tất cả đẩy hắn ra.
Vấn đề này, không có đáp án. Chỉ sợ chỉ có thể đợi đến ngày ấy mới biết được.
Vì tị hiềm, Thẩm Già Diệp muốn đi trước Hạ Diệc Sơ một bước để phòng bị cô.
Chờ Thẩm Già Diệp đi rồi, Hệ thống 233 liên tục cười khinh bỉ vài tiếng, đối với Hạ Diệc Sơ nói: “Ký chủ, hiện giờ kỹ thuật diễn này của ngươi, quả thực là vận dụng đến lô hỏa thuần thanh (thuần thục), nếu không phải bổn hệ thống là con giun trong bụng ngươi, nói không chừng ta cũng bị ngươi lừa gạt đi.”
“Hừ hừ.” Hạ Diệc Sơ hừ nhẹ vài tiếng, tâm tình rất tốt không để ý tới nó, mà là nhẹ nhàng ca hát, đem đầu tóc cột gọn gàng, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tối hôm qua, Thẩm Già Diệp thật là làm có chút quá phận, tuy rằng Hạ Diệc Sơ biểu hiện không khác bình thường, nên cũng chỉ có mình cô biết, vòng eo mình có bao nhiêu đau nhức. (chắc kịch liệt nhỉ?!)
Ngay cả Thẩm Già Diệp tự mình đưa cô đến sân bay tụ họp với đoàn phim, Hạ Diệc Sơ cũng chưa cho hắn xem sắc mặt tốt.
Thẩm Già Diệp buổi sáng còn có hội nghị rất quan trọng khẩn cấp, không thể nhìn Hạ Diệc Sơ tự lên máy bay.
Trước khi đi, hắn gắt gao đem Hạ Diệc Sơ ôm vào trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai cô thủ thỉ: “Bảo Bảo ngoan, chờ anh có thời gian nhất định đi xem em, đừng nóng giận ân, ngày hôm qua là lần đầu tiên nghe em kêu anh là lão công, nhất thời nhịn không được, về sau nhất định không như vậy.”
“Anh, anh buông tay.” Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút khủng hoảng muốn duỗi tay đem hắn đẩy ra, tư thế ôm này thật sự là quá thân mật, người khác không biết thân phận Thẩm Già Diệp còn tốt, có thể ngộ nhận bọn họ là tình lữ, còn nếu là Thẩm Già Diệp bị người ta nhận ra lại nghe được lời nói của hắn, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
“Không sợ, đi rồi.” Thẩm Già Diệp cuối cùng đem người ôm chặt một chút, sau đó nhanh chóng buông ra, xoay người cũng không quay đầu lại, đi ra sân bay.
Hạ Diệc Sơ cũng lắc lắc tay, đem mũ trên đầu kéo xuống một chút, hướng tới chỗ người đoàn phim tìm đi.
Hứa Ngôn dẫn theo hành lý đi theo phía sau Hạ Diệc Sơ, không nói gì, thần sắc cũng không có một tia tò mò.
Ngược lại là chờ lúc Hạ Diệc Sơ cùng người đoàn phim chạm mặt, một nữ minh tinh diện mạo thập phần xinh đẹp, mặc một bộ váy ngắn, mái tóc dài đen uốn thành từng cuộn to như những đóa sóng nhỏ đi tới gần Hạ Diệc Sơ nói: “Hạ Quỳ, đó là bạn trai cô sao? Thoạt nhìn thật soái! Không biết là làm cái gì? (ý câu này là làm nghề gì)”
Thẩm Già Diệp vừa mới đưa Hạ Diệc Sơ tới, Hạ Diệc Sơ cố ý không dẫn hắn đi lên cùng người đoàn phim chào hỏi, chính là vì sợ chọc người khác chú ý, lại không có nghĩ đến vẫn là bị người có tâm thấy được.
Bất quá, Thẩm Già Diệp vừa mới đeo kính râm, hơn nữa khoảng cách so với đoàn phim cũng có chút xa, nghĩ đến hẳn là không ai nhìn thấy hắn rõ ràng.
Hạ Diệc Sơ ở trong lòng như vậy nghĩ, mặt ngoài lại là lãnh đạm cười lắc lắc đầu: “Nơi nào nơi nào, cô hôm nay mặc bộ váy đỏ này thật xinh đẹp, là thiết kế mới nhất của nhãn hiệu Ange đi? Tôi lúc trước cũng muốn mua, chính là lúc đi đặt hàng thì kêu là hết hàng rồi.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, cái này a, tổng cộng chỉ có năm bộ thôi, hơn nữa tuy rằng chỉ có một kiểu dáng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có chút không giống nhau, tôi sớm có dự định, chờ lần sau, tôi kêu cô cùng nhau đi mua vài bộ a.” Nữ minh tinh kia ha ha cười, ánh mắt ẩn ẩn có thần sắc đắc ý khoe khoang, lực chú ý thực nhanh đã bị đề tài của Hạ Diệc Sơ mang đi.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy, nếu không phải ngày trước cô mỗi ngày đều phải cùng Hạ ba ba cùng nhau đi ra chạy rèn luyện thân thể, chỉ sợ đã sớm bị Thẩm Già Diệp muốn chết trên giường.
Bất quá, nếu là cứ dựa trên tình hình hiện tại, cô sớm hay muộn cũng sẽ bị Thẩm Già Diệp ở trên giường làm tới mức hồng nhan mất sớm. (con gái chết trẻ)
“Bảo Bảo, tỉnh?”
Hạ Diệc Sơ mới vừa ngồi dậy, cửa phòng bị người đẩy ra, Thẩm Già Diệp từ bên ngoài đi đến.
Thẩm Già Diệp hẳn là vừa mới đi ra ngoài chạy xong, trở về tắm gội rồi mới tới đây, mặc một bộ tây trang thâm sắc, phản chiếu cả người hắn anh tuấn soái khí, toàn thân đều mang theo hơi thở mát lạnh cấm dục. Vậy mà, mỗi ngày buổi tối trên giường, chẳng có cái gì là cấm dục hết. Lừa đảo!
“Hừ!”
Hạ Diệc Sơ khẽ hừ một tiếng, lại vùi đầu vào trong ổ chăn, không thèm nhìn cái tên cầm thú đột lốt người ở ngoài.
Thẩm Già Diệp đáy mắt xẹt qua ý cười, bước lên, nhẹ nhàng lôi kéo chăn của Hạ Diệc Sơ, không có chịu ngừng.
“Bảo Bảo, là anh không tốt, anh cùng em xin lỗi, lần sau nhất định học được khắc chế, không như vậy.” Thẩm Già Diệp cúi người, ôn nhu đối với người trong ổ chăn nói.
Hạ Diệc Sơ xê dịch thân thể của mình, không để ý tới hắn.
Cả một người lớn như vậy lại dùng chăn bọc lấy giống như là là một cái kén con tằm, Thẩm Già Diệp sợ cô nghẹn hư, duỗi tay đi xốc lên một góc chăn, Hạ Diệc Sơ cả kinh, vội vàng cầm chặt kéo lại, không có nghĩ Thẩm Già Diệp làm vậy chỉ là kế hoạch dương đông kích tây, vừa nhìn thấy Hạ Diệc Sơ buông tay, trực tiếp đem chăn bên kia xốc lên, bắt lấy Hạ Diệc Sơ gắt gao ôm ở trong lòng.
“Anh làm gì! Buông em ra! Đợi lát nữa nếu là người làm thấy được làm sao bây giờ?” Hạ Diệc Sơ thân thể cứng đờ một chút, ngay sau đó mạnh mẽ giãy giụa.
Buổi tối Thẩm Già Diệp ở trong phòng cô làm bậy còn chưa tính, buổi tối sẽ không có người đi lên, chính là hiện tại là ban ngày, nếu là Trương thẩm đi lên kêu cô xuống ăn cơm làm sao bây giờ?
Hạ Diệc Sơ tựa hồ nghĩ tới hậu quả, đáy mắt hiện ra khủng hoảng, ngay cả thân thể đều có chút run rẩy.
“Bảo Bảo không sợ, không có việc gì, thời điểm anh đi lên, đã phân phó những người hầu đó rồi, bọn họ sẽ không đi lên. Anh cũng đã đem cửa phòng khóa trái.” Thẩm Già Diệp đem Hạ Diệc Sơ gắt gao ôm vào trong ngực, môi dán lên chỗ bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Hạ Diệc Sơ nghe vậy, nguyên bản đang giãy giụa liền dừng lại, thân thể cũng dần dần mềm xuống.
Dù Thẩm Già Diệp bôi thuốc hay thay quần áo cho cô, cô cũng không có giãy giụa.
Đổi quần áo tốt, Thẩm Già Diệp tự mình động thủ đi giày cho Hạ Diệc Sơ rồi đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp ngồi xuống một bên giường.
Hắn cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút rầu rĩ không vui, đối với cô nói: “Bảo Bảo làm sao vậy? Không vui?”
“Không có gì.” Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, nhưng Thẩm Già Diệp lại nghe ra trong thanh âm cô nghẹn ngào.
“Làm sao vậy? Để anh trai nhìn xem?” Thẩm Già Diệp giơ tay, muốn nâng đầu cô lên, nhưng Hạ Diệc Sơ động tác so với hắn nhanh hơn một bước, vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt dính ướt quần áo trước ngực.
“Anh trai, nếu là thật sự có một ngày bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?” Hạ Diệc Sơ chôn ở chỗ ngực hắn nói, thanh âm có chút mơ hồ không rõ, chính là Thẩm Già Diệp lại từ giọng cô nghe ra nội tâm cô đang khủng hoảng cùng kinh sợ.
“Không sợ, có anh trai ở đây.” Thẩm Già Diệp đem người ôm vào trong lòng, nhìn tiểu oa nhi đang cúi đầu trước ngực mình thút thít khóc, ánh mắt ám trầm.
Tại một khắc này, hắn cũng muốn biết, bọn họ hiện giờ đây là *** đi, nếu bị phát hiện, cô sẽ làm như thế nào?
Là nghĩa vô phản cố (ko chút do dự) lựa chọn hắn, hay vẫn là không màng tất cả đẩy hắn ra.
Vấn đề này, không có đáp án. Chỉ sợ chỉ có thể đợi đến ngày ấy mới biết được.
Vì tị hiềm, Thẩm Già Diệp muốn đi trước Hạ Diệc Sơ một bước để phòng bị cô.
Chờ Thẩm Già Diệp đi rồi, Hệ thống 233 liên tục cười khinh bỉ vài tiếng, đối với Hạ Diệc Sơ nói: “Ký chủ, hiện giờ kỹ thuật diễn này của ngươi, quả thực là vận dụng đến lô hỏa thuần thanh (thuần thục), nếu không phải bổn hệ thống là con giun trong bụng ngươi, nói không chừng ta cũng bị ngươi lừa gạt đi.”
“Hừ hừ.” Hạ Diệc Sơ hừ nhẹ vài tiếng, tâm tình rất tốt không để ý tới nó, mà là nhẹ nhàng ca hát, đem đầu tóc cột gọn gàng, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tối hôm qua, Thẩm Già Diệp thật là làm có chút quá phận, tuy rằng Hạ Diệc Sơ biểu hiện không khác bình thường, nên cũng chỉ có mình cô biết, vòng eo mình có bao nhiêu đau nhức. (chắc kịch liệt nhỉ?!)
Ngay cả Thẩm Già Diệp tự mình đưa cô đến sân bay tụ họp với đoàn phim, Hạ Diệc Sơ cũng chưa cho hắn xem sắc mặt tốt.
Thẩm Già Diệp buổi sáng còn có hội nghị rất quan trọng khẩn cấp, không thể nhìn Hạ Diệc Sơ tự lên máy bay.
Trước khi đi, hắn gắt gao đem Hạ Diệc Sơ ôm vào trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai cô thủ thỉ: “Bảo Bảo ngoan, chờ anh có thời gian nhất định đi xem em, đừng nóng giận ân, ngày hôm qua là lần đầu tiên nghe em kêu anh là lão công, nhất thời nhịn không được, về sau nhất định không như vậy.”
“Anh, anh buông tay.” Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút khủng hoảng muốn duỗi tay đem hắn đẩy ra, tư thế ôm này thật sự là quá thân mật, người khác không biết thân phận Thẩm Già Diệp còn tốt, có thể ngộ nhận bọn họ là tình lữ, còn nếu là Thẩm Già Diệp bị người ta nhận ra lại nghe được lời nói của hắn, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
“Không sợ, đi rồi.” Thẩm Già Diệp cuối cùng đem người ôm chặt một chút, sau đó nhanh chóng buông ra, xoay người cũng không quay đầu lại, đi ra sân bay.
Hạ Diệc Sơ cũng lắc lắc tay, đem mũ trên đầu kéo xuống một chút, hướng tới chỗ người đoàn phim tìm đi.
Hứa Ngôn dẫn theo hành lý đi theo phía sau Hạ Diệc Sơ, không nói gì, thần sắc cũng không có một tia tò mò.
Ngược lại là chờ lúc Hạ Diệc Sơ cùng người đoàn phim chạm mặt, một nữ minh tinh diện mạo thập phần xinh đẹp, mặc một bộ váy ngắn, mái tóc dài đen uốn thành từng cuộn to như những đóa sóng nhỏ đi tới gần Hạ Diệc Sơ nói: “Hạ Quỳ, đó là bạn trai cô sao? Thoạt nhìn thật soái! Không biết là làm cái gì? (ý câu này là làm nghề gì)”
Thẩm Già Diệp vừa mới đưa Hạ Diệc Sơ tới, Hạ Diệc Sơ cố ý không dẫn hắn đi lên cùng người đoàn phim chào hỏi, chính là vì sợ chọc người khác chú ý, lại không có nghĩ đến vẫn là bị người có tâm thấy được.
Bất quá, Thẩm Già Diệp vừa mới đeo kính râm, hơn nữa khoảng cách so với đoàn phim cũng có chút xa, nghĩ đến hẳn là không ai nhìn thấy hắn rõ ràng.
Hạ Diệc Sơ ở trong lòng như vậy nghĩ, mặt ngoài lại là lãnh đạm cười lắc lắc đầu: “Nơi nào nơi nào, cô hôm nay mặc bộ váy đỏ này thật xinh đẹp, là thiết kế mới nhất của nhãn hiệu Ange đi? Tôi lúc trước cũng muốn mua, chính là lúc đi đặt hàng thì kêu là hết hàng rồi.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, cái này a, tổng cộng chỉ có năm bộ thôi, hơn nữa tuy rằng chỉ có một kiểu dáng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có chút không giống nhau, tôi sớm có dự định, chờ lần sau, tôi kêu cô cùng nhau đi mua vài bộ a.” Nữ minh tinh kia ha ha cười, ánh mắt ẩn ẩn có thần sắc đắc ý khoe khoang, lực chú ý thực nhanh đã bị đề tài của Hạ Diệc Sơ mang đi.
/545
|