Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Không khí quanh thân dần dần tăng lên, bị Qua Hàn đụng chạm như thế khiến Hạ Diệc Sơ không khỏi phát ra thanh âm kiểu suyễn.
Hạ Diệc Sơ vốn trúng dược, lại thêm Qua Hàn chủ động, không thể nghi ngờ, hắn chính là giải dược tốt nhất.
Chính nàng cũng không thể phân rõ, thân thể mình hay là tâm mình, cái nào thoải mái cùng rung động.
Hạ Diệc Sơ thở dốc một chút, cố gắng khắc chế dược lực, mạnh mẽ đẩy tay Qua Hàn, ngước mắt nhìn hắn, giọng nói nghiêm túc cùng thận trọng:
"Ngươi nghiêm túc?"
"Chỉ có mình ngươi mới làm ta sinh ra loại cảm xúc độc chiếm này." Qua Hàn nhỏ giọng nói.
Đôi mắt hắn đen láy như bóng đêm mênh mang trên biển không có hải đăng, chỉ nghe được sóng gào mà không thấy được bất cứ vật gì.
Hạ Diệc Sơ rõ ràng cảm giác được nơi nào đó đang vô cùng hưng phấn.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay, vén vạt áo hắn lên, quả nhiên, bên hông hắn có vết bớt quen thuộc.
Qua mỗi thế giới, hắn đều vì mình vui vẻ mà vui vẻ, vì mình đau khổ mà đau khổ, vô cùng sủng ái, vô cùng yêu thương.
Nhưng mỗi lần thay đổi thế giới, hắn lại quên đi, chỉ có mình còn nhớ. Như vậy, mình muốn hay không tiếp nhận hắn. Hơn nữa, bây giờ hắn không phải người thường. Hạ Diệc Sơ nén dục vọng, một lần nữa hỏi lại chính mình.
Đôi mắt Qua Hàn chứa đầy ý xuân, tiểu Qua Hàn chật vật phản ứng, khó tiếp thu quá rồi...
Hạ Diệc Sơ chậm chạp không chịu nói, Qua Hàn sắp chịu không nổi. Hắn cọ cọ vành tai nàng, cắn nhẹ một cái, gọi tên nàng.
Từng tiếng kêu quả thực khảm vào tâm can Hạ Diệc Sơ, chỉ cần đối phương là hắn, chỉ cần hắn yêu mình, mà mình cũng không ngại hắn đụng chạm, thân phận của hắn, có gì quan trọng đâu.
Hạ Diệc Sơ rốt cuộc vượt qua chướng ngại tâm lý, gật gật đầu.
Qua Hàn mở to mắt, không ngừng gọi tên: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm."
Hai tay hắn ôm lấy gương mặt nàng như ôm bảo bối trân quý, buông xuống một nụ hôn ôn nhu triền miên như nước chảy. Nụ hôn dời xuống má, cổ, đi xuống...
Hạ Diệc Sơ ngửa đầu, tùy ý để Qua Hàn cởi bỏ quần áo trên người mình.
Qua Hàn ôm nàng lên giường, tư thế sẵn sàng, bỗng Hạ Diệc Sơ lại cảm thấy có gì không đúng.
Nàng mở mắt, trông thấy hẳn hai tiểu Qua Hàn, phân lượng còn không hề nhẹ, hình thể cũng không nhỏ.
Ý thức Hạ Diệc Sơ nhanh chóng ùa về, rồng đều có hai cái vật này, haizz, lúc nãy nàng không hề nghĩ đến.
"Qua Hàn, không được!" Hạ Diệc Sơ nhìn vào mắt Qua Hàn, kinh sợ.
"Ta biết, ta không cho vào, đừng sợ." Qua Hàn ẫn nhẫn, cúi đầu ôn nhu hôn Hạ Diệc Sơ, nhẹ giọng an ủi.
Hạ Diệc Sơ tin lời hắn, thả long thân thể, Qua Hàn chờ không kịp thấp người vọt vào...
Hắn vùi đầu, nuốt toàn bộ tiếng kêu đau của Hạ Diệc Sơ, nơi nào đó đã hoàn chỉnh đi vào.
Hạ Diệc Sơ đau đến chảy nước mắt, Qua Hàn cũng không đành lòng, cố gắng vỗ về, vuốt ve để giảm bớt đau đớn cho nàng.
Một lúc sau, thần sắc Hạ Diệc Sơ ửng hồng, hắn mới bắt đầu động mạnh, khoái cảm kéo đến, sóng nhiệt cuồn cuộn, lại giống như từng đợt gió lạnh thổi tới, băng hỏa gặp nhau, vui sướng và thống khổ cùng tồn tại.
================================
******************
Không khí quanh thân dần dần tăng lên, bị Qua Hàn đụng chạm như thế khiến Hạ Diệc Sơ không khỏi phát ra thanh âm kiểu suyễn.
Hạ Diệc Sơ vốn trúng dược, lại thêm Qua Hàn chủ động, không thể nghi ngờ, hắn chính là giải dược tốt nhất.
Chính nàng cũng không thể phân rõ, thân thể mình hay là tâm mình, cái nào thoải mái cùng rung động.
Hạ Diệc Sơ thở dốc một chút, cố gắng khắc chế dược lực, mạnh mẽ đẩy tay Qua Hàn, ngước mắt nhìn hắn, giọng nói nghiêm túc cùng thận trọng:
"Ngươi nghiêm túc?"
"Chỉ có mình ngươi mới làm ta sinh ra loại cảm xúc độc chiếm này." Qua Hàn nhỏ giọng nói.
Đôi mắt hắn đen láy như bóng đêm mênh mang trên biển không có hải đăng, chỉ nghe được sóng gào mà không thấy được bất cứ vật gì.
Hạ Diệc Sơ rõ ràng cảm giác được nơi nào đó đang vô cùng hưng phấn.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay, vén vạt áo hắn lên, quả nhiên, bên hông hắn có vết bớt quen thuộc.
Qua mỗi thế giới, hắn đều vì mình vui vẻ mà vui vẻ, vì mình đau khổ mà đau khổ, vô cùng sủng ái, vô cùng yêu thương.
Nhưng mỗi lần thay đổi thế giới, hắn lại quên đi, chỉ có mình còn nhớ. Như vậy, mình muốn hay không tiếp nhận hắn. Hơn nữa, bây giờ hắn không phải người thường. Hạ Diệc Sơ nén dục vọng, một lần nữa hỏi lại chính mình.
Đôi mắt Qua Hàn chứa đầy ý xuân, tiểu Qua Hàn chật vật phản ứng, khó tiếp thu quá rồi...
Hạ Diệc Sơ chậm chạp không chịu nói, Qua Hàn sắp chịu không nổi. Hắn cọ cọ vành tai nàng, cắn nhẹ một cái, gọi tên nàng.
Từng tiếng kêu quả thực khảm vào tâm can Hạ Diệc Sơ, chỉ cần đối phương là hắn, chỉ cần hắn yêu mình, mà mình cũng không ngại hắn đụng chạm, thân phận của hắn, có gì quan trọng đâu.
Hạ Diệc Sơ rốt cuộc vượt qua chướng ngại tâm lý, gật gật đầu.
Qua Hàn mở to mắt, không ngừng gọi tên: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm."
Hai tay hắn ôm lấy gương mặt nàng như ôm bảo bối trân quý, buông xuống một nụ hôn ôn nhu triền miên như nước chảy. Nụ hôn dời xuống má, cổ, đi xuống...
Hạ Diệc Sơ ngửa đầu, tùy ý để Qua Hàn cởi bỏ quần áo trên người mình.
Qua Hàn ôm nàng lên giường, tư thế sẵn sàng, bỗng Hạ Diệc Sơ lại cảm thấy có gì không đúng.
Nàng mở mắt, trông thấy hẳn hai tiểu Qua Hàn, phân lượng còn không hề nhẹ, hình thể cũng không nhỏ.
Ý thức Hạ Diệc Sơ nhanh chóng ùa về, rồng đều có hai cái vật này, haizz, lúc nãy nàng không hề nghĩ đến.
"Qua Hàn, không được!" Hạ Diệc Sơ nhìn vào mắt Qua Hàn, kinh sợ.
"Ta biết, ta không cho vào, đừng sợ." Qua Hàn ẫn nhẫn, cúi đầu ôn nhu hôn Hạ Diệc Sơ, nhẹ giọng an ủi.
Hạ Diệc Sơ tin lời hắn, thả long thân thể, Qua Hàn chờ không kịp thấp người vọt vào...
Hắn vùi đầu, nuốt toàn bộ tiếng kêu đau của Hạ Diệc Sơ, nơi nào đó đã hoàn chỉnh đi vào.
Hạ Diệc Sơ đau đến chảy nước mắt, Qua Hàn cũng không đành lòng, cố gắng vỗ về, vuốt ve để giảm bớt đau đớn cho nàng.
Một lúc sau, thần sắc Hạ Diệc Sơ ửng hồng, hắn mới bắt đầu động mạnh, khoái cảm kéo đến, sóng nhiệt cuồn cuộn, lại giống như từng đợt gió lạnh thổi tới, băng hỏa gặp nhau, vui sướng và thống khổ cùng tồn tại.
================================
/545
|