Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Thích Tẫn nhẹ nhàng đặt Hạ Diệc Sơ lên giường, một tay giữ tay cô bên hông, một tay khác chạm vào gương mặt cô.
"Thích Tẫn, em làm gì?" Hạ Diệc Sơ né tránh, mặt mày ngưng trọng. Hạ Diệc Sơ cảm thấy Thích Tẫn không đúng lắm, nhưng chỗ nào thì không thể nói được.
"Chị, chị không đi gặp tên Chu Thần kia được không?"
Thích Tẫn bị né tránh cũng không thèm để ý, ngược lại thuận thế đặt tay lên bả vai Hạ Diệc Sơ, không mạnh không nhẹ đẩy cô về phía sau, tựa lưng vào đầu giường, còn hắn nghiêng đầu dựa vào vai cô, thân mật lại nũng nịu, ngoan ngoãn như ấu thú.
Hạ Diệc Sơ bình tĩnh, đẩy hắn ra.
"Thích Tẫn, em biết em đang nói gì không?"
"Biết!" Thích Tẫn nhìn vào mắt Hạ Diệc Sơ.
"Không phải chị và Chu Thần muốn tìm hiểu nhau sao. Em sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."
Hạ Diệc Sơ thấy được ánh mắt ám trầm và lãnh lệ của Thích Tẫn, trong thoáng chốc đôi mắt ấy còn hiện lên sát ý khiến cô cả kinh.
"Đừng nháo." Hạ Diệc Sơ đã mệt mỏi khi phải tiếp chuyện mẹ Thích, giờ thêm Thích Tẫn khiến cô không muốn nói thêm nữa.
Có lẽ bởi vì Thích Tẫn chưa một lần nhận được sự quan tâm, yêu thương đến từ người thân trong gia đình nên một năm qua, thái độ của Hạ Diệc Sơ đã làm hắn cảm thấy cô thật quan trọng với mình, ý thức chiếm hữu càng thêm cường liệt.
Mối quan hệ giữa Thích Tẫn và Hạ Diệc Sơ giống như mạng nhện, trong mỗi sinh hoạt đều thẩm thấu, đan xen chặt chẽ với nhau, trong thói quen mỗi người đều có dấu ấn của người kia.
Hạ Diệc Sơ nhiều lần kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng Thích Tẫn vẫn luôn kéo cô về lại gần mình.
Hiện tại, chuyện mẹ Thích nói hôm nay chính là một ngòi nổ.
"Em nháo?" Thích Tẫn nhìn chằm chằm cô, cơn giận đến cực điểm đang được hắn cố gắng kềm chế áp xuống.
Khi Hạ Diệc Sơ tưởng hắn sẽ phát tiết cơn giận dữ, hắn lại đột nhiên cười, đôi mắt hẹp dài âm u, như bóng đêm thâm trầm:
"Em còn chưa nháo đâu. Nếu không chị nghĩ Thích gia vẫn còn yên ổn sao?"
Ánh mắt Thích Tẫn không hề che giấu cảm xúc, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy trong đó không chỉ ý nghĩ chiếm hữu mà còn cả tình yêu nam nữ và tình dục mà Thích Tẫn dành cho cô.
Một năm qua, quan hệ hai người rất thân mật nhưng đây là lần đầu tiên Thích Tẫn tiếp xúc gần với cô như thế. Hắn đã trưởng thành!
Thích Tẫn câu môi cười, cúi đầu áp sát Hạ Diệc Sơ, hơi thở quanh quẩn bên người cô. Hắn biết mình sớm có loại tình cảm vi phạm luân lý đạo đức này với cô, nhưng lại không thể khống chế được, cảm giác như mình rớt vào bãi đầm lầy, nhưng lại không muốn trốn thoát.
Hắn đã nỗ lực ẩn nhẫn, ở trước mặt cô làm một đứa em trai ngoan ngoãn, chỉ mong cả đời này có thể đi theo, ở bên cạnh cô, lâu dài mãi mãi.
Thân thể cô không khỏe, không tiện đi lại, tất cả đều không phải vấn đề, cái gì hắn cũng có thể làm cho cô, chỉ cần cô nguyện ý.
Hắn vốn là thuốc dẫn cho cô, vì cô mà sinh ra.
Đây chính là duyên phận đã chú định cho hắn và cô, hắn sẽ tuyệt đối không chắp tay nhường cô cho kẻ khác!
================================
******************
Thích Tẫn nhẹ nhàng đặt Hạ Diệc Sơ lên giường, một tay giữ tay cô bên hông, một tay khác chạm vào gương mặt cô.
"Thích Tẫn, em làm gì?" Hạ Diệc Sơ né tránh, mặt mày ngưng trọng. Hạ Diệc Sơ cảm thấy Thích Tẫn không đúng lắm, nhưng chỗ nào thì không thể nói được.
"Chị, chị không đi gặp tên Chu Thần kia được không?"
Thích Tẫn bị né tránh cũng không thèm để ý, ngược lại thuận thế đặt tay lên bả vai Hạ Diệc Sơ, không mạnh không nhẹ đẩy cô về phía sau, tựa lưng vào đầu giường, còn hắn nghiêng đầu dựa vào vai cô, thân mật lại nũng nịu, ngoan ngoãn như ấu thú.
Hạ Diệc Sơ bình tĩnh, đẩy hắn ra.
"Thích Tẫn, em biết em đang nói gì không?"
"Biết!" Thích Tẫn nhìn vào mắt Hạ Diệc Sơ.
"Không phải chị và Chu Thần muốn tìm hiểu nhau sao. Em sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."
Hạ Diệc Sơ thấy được ánh mắt ám trầm và lãnh lệ của Thích Tẫn, trong thoáng chốc đôi mắt ấy còn hiện lên sát ý khiến cô cả kinh.
"Đừng nháo." Hạ Diệc Sơ đã mệt mỏi khi phải tiếp chuyện mẹ Thích, giờ thêm Thích Tẫn khiến cô không muốn nói thêm nữa.
Có lẽ bởi vì Thích Tẫn chưa một lần nhận được sự quan tâm, yêu thương đến từ người thân trong gia đình nên một năm qua, thái độ của Hạ Diệc Sơ đã làm hắn cảm thấy cô thật quan trọng với mình, ý thức chiếm hữu càng thêm cường liệt.
Mối quan hệ giữa Thích Tẫn và Hạ Diệc Sơ giống như mạng nhện, trong mỗi sinh hoạt đều thẩm thấu, đan xen chặt chẽ với nhau, trong thói quen mỗi người đều có dấu ấn của người kia.
Hạ Diệc Sơ nhiều lần kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng Thích Tẫn vẫn luôn kéo cô về lại gần mình.
Hiện tại, chuyện mẹ Thích nói hôm nay chính là một ngòi nổ.
"Em nháo?" Thích Tẫn nhìn chằm chằm cô, cơn giận đến cực điểm đang được hắn cố gắng kềm chế áp xuống.
Khi Hạ Diệc Sơ tưởng hắn sẽ phát tiết cơn giận dữ, hắn lại đột nhiên cười, đôi mắt hẹp dài âm u, như bóng đêm thâm trầm:
"Em còn chưa nháo đâu. Nếu không chị nghĩ Thích gia vẫn còn yên ổn sao?"
Ánh mắt Thích Tẫn không hề che giấu cảm xúc, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy trong đó không chỉ ý nghĩ chiếm hữu mà còn cả tình yêu nam nữ và tình dục mà Thích Tẫn dành cho cô.
Một năm qua, quan hệ hai người rất thân mật nhưng đây là lần đầu tiên Thích Tẫn tiếp xúc gần với cô như thế. Hắn đã trưởng thành!
Thích Tẫn câu môi cười, cúi đầu áp sát Hạ Diệc Sơ, hơi thở quanh quẩn bên người cô. Hắn biết mình sớm có loại tình cảm vi phạm luân lý đạo đức này với cô, nhưng lại không thể khống chế được, cảm giác như mình rớt vào bãi đầm lầy, nhưng lại không muốn trốn thoát.
Hắn đã nỗ lực ẩn nhẫn, ở trước mặt cô làm một đứa em trai ngoan ngoãn, chỉ mong cả đời này có thể đi theo, ở bên cạnh cô, lâu dài mãi mãi.
Thân thể cô không khỏe, không tiện đi lại, tất cả đều không phải vấn đề, cái gì hắn cũng có thể làm cho cô, chỉ cần cô nguyện ý.
Hắn vốn là thuốc dẫn cho cô, vì cô mà sinh ra.
Đây chính là duyên phận đã chú định cho hắn và cô, hắn sẽ tuyệt đối không chắp tay nhường cô cho kẻ khác!
================================
/545
|