Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Thích Tẫn chôn đầu trong hõm vai Hạ Diệc Sơ, không muốn rời xa, hít hít, cọ cọ, nghe mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến tức giận và nóng nảy trong lòng hắn dần bình ổn lại.
Hạ Diệc Sơ khó thở, sốt ruột muốn một câu trả lời, lại quên thân thể này vốn không được tốt. Chỗ ngực trái nơi bao bọc trái tim yếu ớt bắt đầu kêu gào, đau đớn co rút khiến cô chảy nước mắt.
Vừa vặn, Thích Tẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy.
Thích Tẫn lạnh lùng nhìn giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt Hạ Diệc Sơ.
"Lo lắng cho bọn họ?" Thích Tẫn nâng cằm Hạ Diệc Sơ, giữa mày một mảnh khói mù.
Hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, vươn đầu lưỡi liếm giọt nước mắt tràn ra.
Thích Tẫn phát hiện ra làn da cô trắng nõn hoạt nộn như trứng gà bóc, váy áo trên người rộng rãi lộ ra một số nơi mềm mại. Ánh mắt Thích Tẫn nhớ đến hôm qua khi lau người, thay quần áo cho cô, dáng người tinh tế câu nhân, nơi nào đó đẹp tuyệt không thể miêu tả.
Miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể Thích Tẫn sinh ra một luồng khí nóng hướng về phía dưới thắt lưng.
"Chị!"
Hạ Diệc Sơ vốn đang nhắm mắt, bị âm thanh khàn khàn của hắn làm hoảng sợ, mở mắt ra liền chạm phải đôi mắt khát vọng nóng bỏng.
"Minh Nguyệt..."
"Thích Tẫn, thả tôi ra!" Hạ Diệc Sơ hoảng.
Không nói đến việc cô có tình cảm với Thích Tẫn hay không, mối quan hệ huyết thống của bọn họ tuyệt đối không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số suy nghĩ xẹt qua đầu Hạ Diệc Sơ, cô cố hết sức đẩy hắn ra, dù thế trong lòng vẫn không chán ghét Thích Tẫn cũng như hành động hắn làm với cô.
Nhưng Thích Tẫn mạnh mẽ đè lên người cô, dễ như trở bàn tay chiếm thế thượng phong.
Thích Tẫn nắm cổ tay Hạ Diệc Sơ kéo qua khỏi đầu cô, đè chặt xuống.
Giãy giụa làm váy áo trên người cô tán loan, lộ ra một mảng da thịt như bạch ngọc, lại mang theo một màu hồng phấn câu nhân.
Thích Tẫn huyết khí phương cương, đã tưởng tượng ra chuyện này hàng trăm lần, đối mặt với thực tế lại thở không nổi, cọ lung tung trên người Hạ Diệc Sơ, cúi xuống hôn môi cô, lại gặm gặm chỗ thịt dưới cằm cô.
"Minh Nguyệt, em nhịn không được... Em thực sự thích chị, cho em được không?"
Hắn dùng thân thể chế trụ Hạ Diệc Sơ, duỗi tay rút dây lưng quần trói hai tay Hạ Diệc Sơ trên đầu.
"Thích Tẫn, tôi không đáp ứng được, mau thả tôi ra, tôi thật sự không đáp ứng được."
Hạ Diệc Sơ vô phương, bản thân không thể trốn thoát khỏi đảo này, cũng không thể thoát khỏi căn phòng này, hệ thống gọi cũng không được.
================================
Rất muốn làm nhiều nhiều chương mà sao mắt cứ nhíu lại:(!
******************
Thích Tẫn chôn đầu trong hõm vai Hạ Diệc Sơ, không muốn rời xa, hít hít, cọ cọ, nghe mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến tức giận và nóng nảy trong lòng hắn dần bình ổn lại.
Hạ Diệc Sơ khó thở, sốt ruột muốn một câu trả lời, lại quên thân thể này vốn không được tốt. Chỗ ngực trái nơi bao bọc trái tim yếu ớt bắt đầu kêu gào, đau đớn co rút khiến cô chảy nước mắt.
Vừa vặn, Thích Tẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy.
Thích Tẫn lạnh lùng nhìn giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt Hạ Diệc Sơ.
"Lo lắng cho bọn họ?" Thích Tẫn nâng cằm Hạ Diệc Sơ, giữa mày một mảnh khói mù.
Hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, vươn đầu lưỡi liếm giọt nước mắt tràn ra.
Thích Tẫn phát hiện ra làn da cô trắng nõn hoạt nộn như trứng gà bóc, váy áo trên người rộng rãi lộ ra một số nơi mềm mại. Ánh mắt Thích Tẫn nhớ đến hôm qua khi lau người, thay quần áo cho cô, dáng người tinh tế câu nhân, nơi nào đó đẹp tuyệt không thể miêu tả.
Miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể Thích Tẫn sinh ra một luồng khí nóng hướng về phía dưới thắt lưng.
"Chị!"
Hạ Diệc Sơ vốn đang nhắm mắt, bị âm thanh khàn khàn của hắn làm hoảng sợ, mở mắt ra liền chạm phải đôi mắt khát vọng nóng bỏng.
"Minh Nguyệt..."
"Thích Tẫn, thả tôi ra!" Hạ Diệc Sơ hoảng.
Không nói đến việc cô có tình cảm với Thích Tẫn hay không, mối quan hệ huyết thống của bọn họ tuyệt đối không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số suy nghĩ xẹt qua đầu Hạ Diệc Sơ, cô cố hết sức đẩy hắn ra, dù thế trong lòng vẫn không chán ghét Thích Tẫn cũng như hành động hắn làm với cô.
Nhưng Thích Tẫn mạnh mẽ đè lên người cô, dễ như trở bàn tay chiếm thế thượng phong.
Thích Tẫn nắm cổ tay Hạ Diệc Sơ kéo qua khỏi đầu cô, đè chặt xuống.
Giãy giụa làm váy áo trên người cô tán loan, lộ ra một mảng da thịt như bạch ngọc, lại mang theo một màu hồng phấn câu nhân.
Thích Tẫn huyết khí phương cương, đã tưởng tượng ra chuyện này hàng trăm lần, đối mặt với thực tế lại thở không nổi, cọ lung tung trên người Hạ Diệc Sơ, cúi xuống hôn môi cô, lại gặm gặm chỗ thịt dưới cằm cô.
"Minh Nguyệt, em nhịn không được... Em thực sự thích chị, cho em được không?"
Hắn dùng thân thể chế trụ Hạ Diệc Sơ, duỗi tay rút dây lưng quần trói hai tay Hạ Diệc Sơ trên đầu.
"Thích Tẫn, tôi không đáp ứng được, mau thả tôi ra, tôi thật sự không đáp ứng được."
Hạ Diệc Sơ vô phương, bản thân không thể trốn thoát khỏi đảo này, cũng không thể thoát khỏi căn phòng này, hệ thống gọi cũng không được.
================================
Rất muốn làm nhiều nhiều chương mà sao mắt cứ nhíu lại:(!
/545
|