Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau, Hạ Diệc Sơ cùng Tần Qua và cha mẹ Lê ăn sáng ở nhà, sau đó hai người lên xe về.
Hạ Diệc Sơ ngồi cạnh cửa sổ, kế bên là Tần Qua ngồi cạnh lối đi.
Lúc đầu còn thoải mái, về sau đoàn tàu dừng trạm đón người lên, hành khách càng ngày càng đông, Hạ Diệc Sơ mới cảm thấy Tần Qua hình như không ổn.
Hắn chau màu, ánh mắt nặng nề, thần sắc ẩn nhẩn, khuôn mặt tái nhợt.
Hạ Diệc Sơ nhẹ giọng hỏi hắn:
"Anh say xe à? Có sao không?"
Tần Qua lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn khó chịu, nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ:
"Khó chịu."
Bên trong có người ăn vặt, có người trò chuyện, không khí hỗn tạp. Đối với người mắc chứng sạch sẽ như Tần Qua thì không chỉ là khó chịu mà hắn sắp nghẹt thở muốn nhảy khỏi xe rồi.
Hạ Diệc Sơ đương nhiên không hiểu ý hắn, chỉ cho là hắn say xe nên đưa nước cùng thuốc cho hắn:
"Anh uống một ít đi, rồi ngủ sẽ không thấy khó chịu nữa."
Tần Qua nhìn nhìn thuốc trong tay Hạ Diệc Sơ, sau đó dời mắt, gấp gấp lại áo khoác đặt trên đùi cô, nói:
"Cho anh mượn đùi em gác ngủ một chút."
Không đợi cô trả lời, Tần Qua hụp người xuống, gối đầu lên đùi Hạ Diệc Sơ.
Tần Qua nhịn không được hít sâu một hơi, tất cả đều là mùi vị thanh nhạt từ quần áo Hạ Diệc Sơ, tâm tình khó chịu dần dần vơi đi.
Tần Qua cao một mét chín, lại ủy khuất co thành một khối gối lên đùi cô, Hạ Diệc Sơ cảm thấy không đành lòng.
Hạ Diệc Sơ cất thuốc đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng trầm tư.
Đoàn tàu đi vào thủ đô, Tần Qua cũng tỉnh lại, hắn nhìn phong cảnh biết sắp đến nên cầm điện thoại Hạ Diệc Sơ gọi lái xe tới đón.
Cho nên, lúc hai người đi từ ga ra thì đã có xe chờ sẵn.
Hạ Diệc Sơ muốn tạm biệt ở đây nhưng Tần Qua không đồng ý, bảo tài xế đưa cô về trước rồi hắn về sau.
Hạ Diệc Sơ đành nói tên khách sạn mình ở.
"Khách sạn Vương Miện? Em lại đùa anh à?"
Nghe tên khách sạn, Tần Qua nhìn Hạ Diệc Sơ, không biểu cảm gì nhưng Hạ Diệc Sơ lại nhận ra chút ủy khuất trong ánh mắt đó, cô lại kiên nhẫn giải thích:
"Hôm qua giỡn với anh ở siêu thị là không đúng nhưng mà tôi thật sự đang ở khách sạn đó. Hôm trước giải ước với công ty, không có nhà nên đành ở tạm bên đó."
"Em đến chỗ anh. Anh có nhiều nhà ở đây."
Tần Qua nói câu này, khiến tài xế và Hạ Diệc Sơ kinh ngạc nhìn hắn. Hạ Diệc Sơ xâu chuỗi lại những hình ảnh mấy ngày qua của Tần Qua, tự hỏi không phải hắn đang coi trọng cô chứ?
Tần Qua hiện tại cũng không rõ ràng cảm giác của mình đối với Hạ Diệc Sơ là loại tình cảm gì. Nhưng mà hắn đã bị Hạ Diệc Sơ đoán trúng tâm tư.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Hạ Diệc Sơ, Tần Qua vô tư nói:
"Một minh tinh ở khách sạn không ổn đâu. Anh có nhiều bất động sản, em cứ yên tâm ở lại, dù sao hôm qua anh cũng ngủ nhờ nhà em rồi."
Hóa ra vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều...
Trong chốc lát, Hạ Diệc Sơ cảm giác hơi mất mát.
"Không cần đâu, tôi cũng có tiền, chờ ngày mai tôi tìm phòng thuê khác. Cứ đưa tôi đến khách sạn là được rồi."
Tần Qua không hiểu sao đột nhiên Hạ Diệc Sơ lại trở nên lãnh đạm, có phải hắn đã nói sai cái gì rồi không?
Tay lái xe cằm muốn rớt xuống đất khi nghe được tam thiếu gia nhà hắn đêm qua ngủ lại nhà Lê Manh, nếu lương không cao chắc hắn đã đem tin này bán cho giới truyền thông.
Nội tâm hắn khiếp sợ, đưa tay nâng cằm lên rồi thành thật lái xe đến khách sạn.
Sau khi Hạ Diệc Sơ xuống xe, tài xế mới hỏi:
"Tam thiếu, cậu về nhà cũ ạ?"
Tần Qua thu hồi ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Diệc Sơ, lãnh đạm nói:
"Về nhà cũ."
"Vâng."
Lái xe nhanh chóng trả lời rồi đánh xe đi.
Hạ Diệc Sơ về phòng, ngã ra giường, suy nghĩ một chút về thái độ lúc nãy của mình, hai tay úp lại che mặt, môi cong cười cười.
Đã qua vài thế giới, đối với rung động trong lòng Tần Qua dành cho mình, cô mà không biết nữa thì sống cũng uổng phí.
======================================
Hôm qua bệnh quá không edit được. Mọi người thông cảm.
******************
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau, Hạ Diệc Sơ cùng Tần Qua và cha mẹ Lê ăn sáng ở nhà, sau đó hai người lên xe về.
Hạ Diệc Sơ ngồi cạnh cửa sổ, kế bên là Tần Qua ngồi cạnh lối đi.
Lúc đầu còn thoải mái, về sau đoàn tàu dừng trạm đón người lên, hành khách càng ngày càng đông, Hạ Diệc Sơ mới cảm thấy Tần Qua hình như không ổn.
Hắn chau màu, ánh mắt nặng nề, thần sắc ẩn nhẩn, khuôn mặt tái nhợt.
Hạ Diệc Sơ nhẹ giọng hỏi hắn:
"Anh say xe à? Có sao không?"
Tần Qua lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn khó chịu, nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ:
"Khó chịu."
Bên trong có người ăn vặt, có người trò chuyện, không khí hỗn tạp. Đối với người mắc chứng sạch sẽ như Tần Qua thì không chỉ là khó chịu mà hắn sắp nghẹt thở muốn nhảy khỏi xe rồi.
Hạ Diệc Sơ đương nhiên không hiểu ý hắn, chỉ cho là hắn say xe nên đưa nước cùng thuốc cho hắn:
"Anh uống một ít đi, rồi ngủ sẽ không thấy khó chịu nữa."
Tần Qua nhìn nhìn thuốc trong tay Hạ Diệc Sơ, sau đó dời mắt, gấp gấp lại áo khoác đặt trên đùi cô, nói:
"Cho anh mượn đùi em gác ngủ một chút."
Không đợi cô trả lời, Tần Qua hụp người xuống, gối đầu lên đùi Hạ Diệc Sơ.
Tần Qua nhịn không được hít sâu một hơi, tất cả đều là mùi vị thanh nhạt từ quần áo Hạ Diệc Sơ, tâm tình khó chịu dần dần vơi đi.
Tần Qua cao một mét chín, lại ủy khuất co thành một khối gối lên đùi cô, Hạ Diệc Sơ cảm thấy không đành lòng.
Hạ Diệc Sơ cất thuốc đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng trầm tư.
Đoàn tàu đi vào thủ đô, Tần Qua cũng tỉnh lại, hắn nhìn phong cảnh biết sắp đến nên cầm điện thoại Hạ Diệc Sơ gọi lái xe tới đón.
Cho nên, lúc hai người đi từ ga ra thì đã có xe chờ sẵn.
Hạ Diệc Sơ muốn tạm biệt ở đây nhưng Tần Qua không đồng ý, bảo tài xế đưa cô về trước rồi hắn về sau.
Hạ Diệc Sơ đành nói tên khách sạn mình ở.
"Khách sạn Vương Miện? Em lại đùa anh à?"
Nghe tên khách sạn, Tần Qua nhìn Hạ Diệc Sơ, không biểu cảm gì nhưng Hạ Diệc Sơ lại nhận ra chút ủy khuất trong ánh mắt đó, cô lại kiên nhẫn giải thích:
"Hôm qua giỡn với anh ở siêu thị là không đúng nhưng mà tôi thật sự đang ở khách sạn đó. Hôm trước giải ước với công ty, không có nhà nên đành ở tạm bên đó."
"Em đến chỗ anh. Anh có nhiều nhà ở đây."
Tần Qua nói câu này, khiến tài xế và Hạ Diệc Sơ kinh ngạc nhìn hắn. Hạ Diệc Sơ xâu chuỗi lại những hình ảnh mấy ngày qua của Tần Qua, tự hỏi không phải hắn đang coi trọng cô chứ?
Tần Qua hiện tại cũng không rõ ràng cảm giác của mình đối với Hạ Diệc Sơ là loại tình cảm gì. Nhưng mà hắn đã bị Hạ Diệc Sơ đoán trúng tâm tư.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Hạ Diệc Sơ, Tần Qua vô tư nói:
"Một minh tinh ở khách sạn không ổn đâu. Anh có nhiều bất động sản, em cứ yên tâm ở lại, dù sao hôm qua anh cũng ngủ nhờ nhà em rồi."
Hóa ra vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều...
Trong chốc lát, Hạ Diệc Sơ cảm giác hơi mất mát.
"Không cần đâu, tôi cũng có tiền, chờ ngày mai tôi tìm phòng thuê khác. Cứ đưa tôi đến khách sạn là được rồi."
Tần Qua không hiểu sao đột nhiên Hạ Diệc Sơ lại trở nên lãnh đạm, có phải hắn đã nói sai cái gì rồi không?
Tay lái xe cằm muốn rớt xuống đất khi nghe được tam thiếu gia nhà hắn đêm qua ngủ lại nhà Lê Manh, nếu lương không cao chắc hắn đã đem tin này bán cho giới truyền thông.
Nội tâm hắn khiếp sợ, đưa tay nâng cằm lên rồi thành thật lái xe đến khách sạn.
Sau khi Hạ Diệc Sơ xuống xe, tài xế mới hỏi:
"Tam thiếu, cậu về nhà cũ ạ?"
Tần Qua thu hồi ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Diệc Sơ, lãnh đạm nói:
"Về nhà cũ."
"Vâng."
Lái xe nhanh chóng trả lời rồi đánh xe đi.
Hạ Diệc Sơ về phòng, ngã ra giường, suy nghĩ một chút về thái độ lúc nãy của mình, hai tay úp lại che mặt, môi cong cười cười.
Đã qua vài thế giới, đối với rung động trong lòng Tần Qua dành cho mình, cô mà không biết nữa thì sống cũng uổng phí.
======================================
Hôm qua bệnh quá không edit được. Mọi người thông cảm.
/545
|