Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong."
"Nhanh vậy."
Đạo diện hồ nghi nhìn Hạ Diệc Sơ, trong lòng nghĩ có lẽ đối phương biết khó mà lui rồi sao, nhưng bộ dáng tự tin kia lại không phải.
Phó đạo diễn và nhà làm phim nghe cô nói chuẩn bị xong, chỉ nói:
"Chuẩn bị xong vậy diễn thôi."
"Vâng." Hạ Diệc Sơ đi đến trước bàn, đặt lại kịch bản lên trên.
Cô ngồi trên ghế, cúi đầu, chuyên chú nhìn cuốn kịch bản, mắt cong cong, trên mặt hiện ra một ý cười thanh thiển, như thiếu nữ vô ưu vô lo.
Phó đạo diễn và nhà làm phim nghi hoặc nhìn sang đạo diễn, không hiểu cô gái này có biết thử vai hay không.
Đạo diễn sờ sờ mũi, trong lòng nghi hoặc tương tự.
Ba người tiếp tục nhìn Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về bên trái, cũng không biết nhìn thấy ai, chỉ thấy trên mặt cô vô cùng ôn nhu, vội vàng đứng lên, kinh hỉ:
"Tử Húc, sao anh lại đến đây?"
Thần sắc trên mặt lãnh đạm, ánh mắt âm u, con người trở nên lạnh lẽo, tay cầm chai nước khoáng trên bàn, càng thêm dùng sức, hơi thở càng lạnh băng, lệ khí âm u quẩn quanh giữa chân mày.
Hai vị đạo diễn và nhà làm phim bị cường thế trên người Hạ Diệc Sơ làm chấn động, chằm chằm nhìn đôi tay đang làm biến dạng chai nước của cô, cứ tưởng giây tiếp theo cô sẽ quăng chai nước đó vô mặt mình.
Ngoài dự đoán, hắc trầm trên mặt cô dần dần lùi đi, tay xiết chai nước cũng thả lỏng ra, mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
"Mọi người không nói "cắt" sao?"
Một câu, chỉ một câu phá vỡ toàn bộ không khí phía trước."
"Đạo diễn, tôi diễn xong rồi," Hạ Diệc Sơ cúi đầu chào một cái.
"Vừa mới đó là..." Phó đạo diễn chỉ chỉ vào Hạ Diệc Sơ, nói với đạo diễn.
"Đây là màn nam nữ chủ đối chất với hai vai phụ. Tô Manh đang đọc sách, sau đó nam chủ đi đến, phía sau là nữ chủ và nam phụ. Nam chủ và nữ chủ nói một đống lời, cuối cùng là câu nói của Tô Manh mà Lê Manh vừa diễn kia." Nhà làm phim nói.
"Không sai." Đạo diễn lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt bình đạm.
"Cảm ơn cô. Cô về chờ thông báo đi."
"Vâng đạo diễn, hẹn gặp lại."
Hạ Diệc Sơ đi rồi, phó đạo diễn không nhịn được nữa:
"A Chính, sao ông cho cô ta thử đoạn khó như vậy? Lại không có người trợ diễn."
Đoạn diễn này cần diễn viên có kinh nghiệp cùng thực lực, đặc biệt không có người trợ diễn thì rất khó khống chế toàn cục. Mà Hạ Diệc Sơ bị người ta xem như bình hoa đen ở giới ca hát, làm thế nào...
"Không phải cô ấy diễn rất khá sao?" Đạo diễn hơi mỉm cười.
"Ý của ông là?" Phó đạo diễn kinh ngạc.
"Đúng vậy, tôi muốn đổi người, sao với nữ 2 đã chọn, cô ấy biểu hiện tốt hơn rất nhiều."
Phó đạo diễn và nhà làm phim im lặng không nói, hiển nhiên là đồng ý.
- -------------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ sớm nhận được thông báo trúng vai nữ 2 trong Chỉ là lúc ấy, ngay mai bắt đầu quay.
Hạ Diệc Sơ gọi điện thăm hỏi cha mẹ Lê cũng thông báo thử vai thành công cho họ, sau đó lại gọi cho Tần Nghị.
Thừa dịp Tần Nghị vui vẻ chúc mừng cô, cô nói ra mục đích của mình, cô muốn một trợ lý.
******************
"Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong."
"Nhanh vậy."
Đạo diện hồ nghi nhìn Hạ Diệc Sơ, trong lòng nghĩ có lẽ đối phương biết khó mà lui rồi sao, nhưng bộ dáng tự tin kia lại không phải.
Phó đạo diễn và nhà làm phim nghe cô nói chuẩn bị xong, chỉ nói:
"Chuẩn bị xong vậy diễn thôi."
"Vâng." Hạ Diệc Sơ đi đến trước bàn, đặt lại kịch bản lên trên.
Cô ngồi trên ghế, cúi đầu, chuyên chú nhìn cuốn kịch bản, mắt cong cong, trên mặt hiện ra một ý cười thanh thiển, như thiếu nữ vô ưu vô lo.
Phó đạo diễn và nhà làm phim nghi hoặc nhìn sang đạo diễn, không hiểu cô gái này có biết thử vai hay không.
Đạo diễn sờ sờ mũi, trong lòng nghi hoặc tương tự.
Ba người tiếp tục nhìn Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về bên trái, cũng không biết nhìn thấy ai, chỉ thấy trên mặt cô vô cùng ôn nhu, vội vàng đứng lên, kinh hỉ:
"Tử Húc, sao anh lại đến đây?"
Thần sắc trên mặt lãnh đạm, ánh mắt âm u, con người trở nên lạnh lẽo, tay cầm chai nước khoáng trên bàn, càng thêm dùng sức, hơi thở càng lạnh băng, lệ khí âm u quẩn quanh giữa chân mày.
Hai vị đạo diễn và nhà làm phim bị cường thế trên người Hạ Diệc Sơ làm chấn động, chằm chằm nhìn đôi tay đang làm biến dạng chai nước của cô, cứ tưởng giây tiếp theo cô sẽ quăng chai nước đó vô mặt mình.
Ngoài dự đoán, hắc trầm trên mặt cô dần dần lùi đi, tay xiết chai nước cũng thả lỏng ra, mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
"Mọi người không nói "cắt" sao?"
Một câu, chỉ một câu phá vỡ toàn bộ không khí phía trước."
"Đạo diễn, tôi diễn xong rồi," Hạ Diệc Sơ cúi đầu chào một cái.
"Vừa mới đó là..." Phó đạo diễn chỉ chỉ vào Hạ Diệc Sơ, nói với đạo diễn.
"Đây là màn nam nữ chủ đối chất với hai vai phụ. Tô Manh đang đọc sách, sau đó nam chủ đi đến, phía sau là nữ chủ và nam phụ. Nam chủ và nữ chủ nói một đống lời, cuối cùng là câu nói của Tô Manh mà Lê Manh vừa diễn kia." Nhà làm phim nói.
"Không sai." Đạo diễn lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt bình đạm.
"Cảm ơn cô. Cô về chờ thông báo đi."
"Vâng đạo diễn, hẹn gặp lại."
Hạ Diệc Sơ đi rồi, phó đạo diễn không nhịn được nữa:
"A Chính, sao ông cho cô ta thử đoạn khó như vậy? Lại không có người trợ diễn."
Đoạn diễn này cần diễn viên có kinh nghiệp cùng thực lực, đặc biệt không có người trợ diễn thì rất khó khống chế toàn cục. Mà Hạ Diệc Sơ bị người ta xem như bình hoa đen ở giới ca hát, làm thế nào...
"Không phải cô ấy diễn rất khá sao?" Đạo diễn hơi mỉm cười.
"Ý của ông là?" Phó đạo diễn kinh ngạc.
"Đúng vậy, tôi muốn đổi người, sao với nữ 2 đã chọn, cô ấy biểu hiện tốt hơn rất nhiều."
Phó đạo diễn và nhà làm phim im lặng không nói, hiển nhiên là đồng ý.
- -------------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ sớm nhận được thông báo trúng vai nữ 2 trong Chỉ là lúc ấy, ngay mai bắt đầu quay.
Hạ Diệc Sơ gọi điện thăm hỏi cha mẹ Lê cũng thông báo thử vai thành công cho họ, sau đó lại gọi cho Tần Nghị.
Thừa dịp Tần Nghị vui vẻ chúc mừng cô, cô nói ra mục đích của mình, cô muốn một trợ lý.
/545
|