Edior: Mi Mặt Mèo
*****************
Suối nước nóng này thuộc sở hữu của tập đoàn Quân thị.
Dưới suối nước nóng, Quân Tử Lâm và Ôn Bạch Nguyệt tình tứ, hơi nước quẩn quanh, thực sự thoải mái, thả lỏng bản thân, lại không tránh khỏi một chút ái muội. Giữa hai người tình ý miên man, một người có chút ngứa ngáy trong lòng, một người đón ý nói hùa, muốn làm cái gì lại càng dễ dàng.
Ôn Bạch Nguyệt và Quân Tử Lâm lúc bắt đầu ngâm mình, còn giữ khoảng cách một chút, không nói chuyện gì.
Đến khi Ôn Bạch Nguyệt hỏi sự tình ở công ty, biết Quân Tử Lâm mỗi ngày đều tăng ca đến khuya, Ôn Bạch Nguyệt quan tâm, đi tới, nhu nhược đặt tay lên người hắn, ấn ấn mấy huyệt vị giúp hắn thư giãn thân thể.
Mỹ nhân bên cạnh, đôi tay không xương đốt lửa khắp thân thể, Quân Tử Lâm bị trêu chọc như vậy làm sao khống chế được.
Nhiệt khí dâng lên, nơi nào đó tiểu huynh đệ đứng lên kháng nghị, Quân Tử Lâm xoay người đè Ôn Bạch Nguyệt xuống, thật mạnh đặt tay lên ngực cô ta, bóp nhẹ một cái, thần sắc cười như không cười, lưu manh nói:
"Câu dẫn anh? Hả?"
Ôn Bạch Nguyệt bị hắn chọc trúng tâm tư, không tức giận, mà nở nụ cười dụ hoặc, không còn chút nào thanh thuần như ngày thường, duỗi tay khoanh quanh cổ Quân Tử Lâm, thở nhẹ, nói:
"Câu dẫn thì sao, anh mắc mưu không? Chúng ta, cả tuần đều không có..."
Ôn Bạch Nguyệt còn chưa nói xong, Quân Tử Lâm đã nhịn không được, nhéo cằm cô ta, cúi người hôn xuống.
Ôn Bạch Nguyệt ưm một tiếng, thân người mềm như nước, không hề có sức phản kháng dưới thân hắn.
Không khí ái muội tràn làn giữa hai người, Quân Tử Lâm mở một chân của Ôn Bạch Nguyệt ra, ngay lúc định đi vào thì di động vang lên.
Quân Tử Lâm nhíu mày, không quan tâm, động tác tay vẫn không dừng lại, theo làn nước nóng làm khúc dạo đầu trên người Ôn Bạch Nguyệt.
Di động không có ai bắt máy, lại im lặng lại.
Chẳng qua, ngay khi hắn vừa muốn đi vào lân nữa, điện thoại lại vang lên tiếng chuông đáng ghét.
Bị quấy rầy nữa, Quân Tử Lâm mất cả hứng, buông chân Ôn Bạch Nguyệt, đẩy cô ta ra: "Di động của em!"
Loại chuyện này giữa đường bị ngắt quãng, Quân Tử Lâm không hề dễ chịu, Ôn Bạch Nguyệt cũng vậy, cảm giác hư không vây quanh toàn thân.
Di động còn reo, Quân Tử Lâm đã cầm khăn tắm quấn mình lại, muốn đi khỏi suối nước nóng.
Ôn Bạch Nguyệt chân mềm nhũn lấy điện thoại ra.
Là người đại diện gọi.
Ôn Bạch Nguyệt không kiên nhẫn, chỉ ngại có Quân Tử Lâm ở đây nên áp chế tính khí xuống:
"Chị Vương, có chuyện gì?"
Ôn Bạch Nguyệt giọng nói cứng nhắc.
"Em làm gì mãi không gọi được vậy. Em mau xem trên mạng đi, fan của em từ 300 vạn, bây giờ chỉ còn 260 vạn, vẫn còn đang giảm xuống. Rất nhiều người mắng em đó."
Bạch liên hoa! Lục sát biểu! Đồ yêu diễm đê tiện không chết tử tế được!
Đương nhiên, người đại diện tuy rằng trong lòng nóng nảy nhưng cũng không đem những lời đó ra nói với Ôn Bạch Nguyệt.
"Cái gì?!!!" Ôn Bạch Nguyệt hét chói tai.
Quân Tử Lâm đứng bên trên, quấn khăn tắm quanh thân, đang tính kéo cửa ra thì nghe tiếng thét của Ôn Bạch Nguyệt, quay lại thấy vẻ mặt như gặp quỷ của cô ta, bàn tay trên nắm cửa rút lại.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Ôn Bạch Nguyệt ý thức được mình vừa thất thố, nén tức giận lại, nhanh chóng bò lên, lấy khăn tắm lau qua loa, mặc áo choàng tắm vào.
"Chị cũng không rõ, nhân khí của em giảm đột ngột, hình như nguyên nhân có liên quan đến Lê Manh."
Hỗn đản!
Tiện nhân!
"Chị điều tra cho rõ rồi gọi lại cho em." Đáy mắt Ôn Bạch Nguyệt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
"Lê Manh lại gây phiền toái cho em?" Quẩn Tử Lâm hỏi, hắn cũng chỉ đoán.
"Không biết, em lúc nào cũng nhường cô ấy, sao Manh Manh còn đối xử với em như vậy?"
Ôn Bạch nguyệt luống cuống tay chân, thu dọn đồ đạc, nước mắt từ đâu chảy xuống.
Cô ta vừa khóc, Quân Tử Lâm trong long bất mãn cũng tự nhiên biến mất, hơn nữa sự cố vừa rồi cũng không phải Ôn Bạch Nguyệt cố ý.
Quân Tử Lâm thở dài, tiến lên, lấy mấy thứ đồ trong tay Ôn Bạch Nguyệt ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, nói:
"Đừng sợ, chúng ta đi xem ả tiện nhân kia rốt cuộc muốn làm gì. Cho dù có Tần gia chống lưng, em cũng không cần sợ cô ta. Hiện tai, anh đã là Phó Giám đốc công ty, lúc này hoàn toàn có thể đuổi cô ta ra khỏi đất thủ đô này!"
*****************
Suối nước nóng này thuộc sở hữu của tập đoàn Quân thị.
Dưới suối nước nóng, Quân Tử Lâm và Ôn Bạch Nguyệt tình tứ, hơi nước quẩn quanh, thực sự thoải mái, thả lỏng bản thân, lại không tránh khỏi một chút ái muội. Giữa hai người tình ý miên man, một người có chút ngứa ngáy trong lòng, một người đón ý nói hùa, muốn làm cái gì lại càng dễ dàng.
Ôn Bạch Nguyệt và Quân Tử Lâm lúc bắt đầu ngâm mình, còn giữ khoảng cách một chút, không nói chuyện gì.
Đến khi Ôn Bạch Nguyệt hỏi sự tình ở công ty, biết Quân Tử Lâm mỗi ngày đều tăng ca đến khuya, Ôn Bạch Nguyệt quan tâm, đi tới, nhu nhược đặt tay lên người hắn, ấn ấn mấy huyệt vị giúp hắn thư giãn thân thể.
Mỹ nhân bên cạnh, đôi tay không xương đốt lửa khắp thân thể, Quân Tử Lâm bị trêu chọc như vậy làm sao khống chế được.
Nhiệt khí dâng lên, nơi nào đó tiểu huynh đệ đứng lên kháng nghị, Quân Tử Lâm xoay người đè Ôn Bạch Nguyệt xuống, thật mạnh đặt tay lên ngực cô ta, bóp nhẹ một cái, thần sắc cười như không cười, lưu manh nói:
"Câu dẫn anh? Hả?"
Ôn Bạch Nguyệt bị hắn chọc trúng tâm tư, không tức giận, mà nở nụ cười dụ hoặc, không còn chút nào thanh thuần như ngày thường, duỗi tay khoanh quanh cổ Quân Tử Lâm, thở nhẹ, nói:
"Câu dẫn thì sao, anh mắc mưu không? Chúng ta, cả tuần đều không có..."
Ôn Bạch Nguyệt còn chưa nói xong, Quân Tử Lâm đã nhịn không được, nhéo cằm cô ta, cúi người hôn xuống.
Ôn Bạch Nguyệt ưm một tiếng, thân người mềm như nước, không hề có sức phản kháng dưới thân hắn.
Không khí ái muội tràn làn giữa hai người, Quân Tử Lâm mở một chân của Ôn Bạch Nguyệt ra, ngay lúc định đi vào thì di động vang lên.
Quân Tử Lâm nhíu mày, không quan tâm, động tác tay vẫn không dừng lại, theo làn nước nóng làm khúc dạo đầu trên người Ôn Bạch Nguyệt.
Di động không có ai bắt máy, lại im lặng lại.
Chẳng qua, ngay khi hắn vừa muốn đi vào lân nữa, điện thoại lại vang lên tiếng chuông đáng ghét.
Bị quấy rầy nữa, Quân Tử Lâm mất cả hứng, buông chân Ôn Bạch Nguyệt, đẩy cô ta ra: "Di động của em!"
Loại chuyện này giữa đường bị ngắt quãng, Quân Tử Lâm không hề dễ chịu, Ôn Bạch Nguyệt cũng vậy, cảm giác hư không vây quanh toàn thân.
Di động còn reo, Quân Tử Lâm đã cầm khăn tắm quấn mình lại, muốn đi khỏi suối nước nóng.
Ôn Bạch Nguyệt chân mềm nhũn lấy điện thoại ra.
Là người đại diện gọi.
Ôn Bạch Nguyệt không kiên nhẫn, chỉ ngại có Quân Tử Lâm ở đây nên áp chế tính khí xuống:
"Chị Vương, có chuyện gì?"
Ôn Bạch Nguyệt giọng nói cứng nhắc.
"Em làm gì mãi không gọi được vậy. Em mau xem trên mạng đi, fan của em từ 300 vạn, bây giờ chỉ còn 260 vạn, vẫn còn đang giảm xuống. Rất nhiều người mắng em đó."
Bạch liên hoa! Lục sát biểu! Đồ yêu diễm đê tiện không chết tử tế được!
Đương nhiên, người đại diện tuy rằng trong lòng nóng nảy nhưng cũng không đem những lời đó ra nói với Ôn Bạch Nguyệt.
"Cái gì?!!!" Ôn Bạch Nguyệt hét chói tai.
Quân Tử Lâm đứng bên trên, quấn khăn tắm quanh thân, đang tính kéo cửa ra thì nghe tiếng thét của Ôn Bạch Nguyệt, quay lại thấy vẻ mặt như gặp quỷ của cô ta, bàn tay trên nắm cửa rút lại.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Ôn Bạch Nguyệt ý thức được mình vừa thất thố, nén tức giận lại, nhanh chóng bò lên, lấy khăn tắm lau qua loa, mặc áo choàng tắm vào.
"Chị cũng không rõ, nhân khí của em giảm đột ngột, hình như nguyên nhân có liên quan đến Lê Manh."
Hỗn đản!
Tiện nhân!
"Chị điều tra cho rõ rồi gọi lại cho em." Đáy mắt Ôn Bạch Nguyệt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
"Lê Manh lại gây phiền toái cho em?" Quẩn Tử Lâm hỏi, hắn cũng chỉ đoán.
"Không biết, em lúc nào cũng nhường cô ấy, sao Manh Manh còn đối xử với em như vậy?"
Ôn Bạch nguyệt luống cuống tay chân, thu dọn đồ đạc, nước mắt từ đâu chảy xuống.
Cô ta vừa khóc, Quân Tử Lâm trong long bất mãn cũng tự nhiên biến mất, hơn nữa sự cố vừa rồi cũng không phải Ôn Bạch Nguyệt cố ý.
Quân Tử Lâm thở dài, tiến lên, lấy mấy thứ đồ trong tay Ôn Bạch Nguyệt ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, nói:
"Đừng sợ, chúng ta đi xem ả tiện nhân kia rốt cuộc muốn làm gì. Cho dù có Tần gia chống lưng, em cũng không cần sợ cô ta. Hiện tai, anh đã là Phó Giám đốc công ty, lúc này hoàn toàn có thể đuổi cô ta ra khỏi đất thủ đô này!"
/545
|