Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Sắp xếp phòng cho cha mẹ Lê xong, Hạ Diệc Sơ còn muốn hỏi cha mẹ Lê có cần gì nữa không thì đã bị đuổi khéo:
"Thời gian không còn sớm nữa, con về phòng ngủ đi."
Nói xong, lập tức đóng cửa lại.
Hạ Diệc Sơ đứng ngoài cửa sững sờ.
"Manh Manh?"
Tần Qua đi đến từ phía sau, ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng.
Hạ Diệc Sơ bị giật mình, lỡ bị cha mẹ Lê thấy thì không biết phải làm thế nào.
"Buông tay!" Hạ Diệc Sơ nói nhỏ, đẩy ta hắn ra.
Thoát ra khỏi vòng tay Tần Qua, Hạ Diệc Sơ đi về phòng mình.
Tần Qua đi theo Hạ Diệc Sơ, đến khi cô mở cửa phòng, hắn bước nhanh hơn một bước, duỗi tay chống lên cạnh cửa.
Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn Tần Qua, Tần Qua cũng cúi đầu nhìn cô.
Lúc này, Tần Qua giống như một con cún, không có vẻ cao quý lãnh diễm trước mặt người khác, môi mỏng mân khẩn, ánh mắt ủy khuất.
Nếu mà hắn có cái đuôi thì nhất định là đang cụp đuôi xuống, ỉu xìu, đáng thương cực kỳ.
Hạ Diệc Sơ nhìn hắn một lát, cuối cùng chịu thua, thỏa hiệp:
"Tối nay có thể ngủ ở đây, nhưng không được làm bậy."
"Biết rồi," Tần Qua ngoan ngoãn, liên tục gật đầu.
Làm bậy là làm cái gì, hắn không biết, hắn chri biết làm cho mình vui sướng, làm cho Hạ Diệc Sơ thoải mái thôi.
Hạ Diệc Sơ không nghĩ Tần Qua dễ bảo như thế, mở cửa cho Tần Qua vào.
Hạ Diệc Sơ cầm quần áo vào phòng tắm rửa, sau khi cô đi ra thì mới đến Tần Qua.
Phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước còn chưa tan đi, khắp nơi đều thoang thoảng mùi sữa tắm và hơi thở Hạ Diệc Sơ.
Tần Qua vui vẻ hát nhè nhẹ, chờ hắn tắm xong, Hạ Diệc Sơ đã lên giường nằm.
Tần Qua nhìn người trên giường, xốc chăn lên chui vào.
Hạ Diệc Sơ nửa tỉnh, theo thói quen, rúc vào lồng ngực Tần Qua, hô hấp ấm áp phả vào ngực hắn, tay cô cũng quen thuộc sờ sờ quanh eo hắn.
Tần Qua vốn muốn an phận ngủ, lại gặp động tác vô thức này của Hạ Diệc Sơ khiến hắn vất vả áp chế ý tưởng khó miêu tả kia xuống.
Hầu kết hắn chuyển động một chút, vói vào trong chăn, muốn kéo tay Hạ Diệc Sơ ra, vậy mà Hạ Diệc Sơ còn không buông, cả tay cả chân ôm chặt lấy hắn.
Tư thế này..., nếu hai người cởi quần áo, có thể trực tiếp...
Đầu óc Tần Qua toàn là hình ảnh không thể miêu tả, hắn cúi đầu, muốn trong bóng tối thấy rõ hình dáng Hạ Diệc Sơ, mà cái hắn thấy chỉ là những đường nét đại khái.
Lửa nóng từ bụng dưới phát ra, Tần Qua không nhịn nổi nữa, cúi đầu, nâng mặt Hạ Diệc Sơ, hôn lên trán cô, lên mắt, lên mặt, lên cánh môi mềm mại.
Hạ Diệc Sơ mơ mơ màng màng, tưởng môi Tần Qua là thức ăn ngon, nên khi đầu lưỡi hắn vói vào trong cũng không cự tuyệt mà mở ra hoan nghênh Tần Qua.
"Manh Manh, em cũng thích phải không?" Tần Qua vui vẻ, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Hạ Diệc Sơ, giống như quốc vương đi tuần tra xứ sở, không một góc nào bỏ qua.
Tay Tần Qua cũng không nhàn rỗi, chui vào áo ngủ rộng rãi của cô, nơi nơi châm ngòi thổi gió.
Trong mộng, thức ăn dần thay đổi hương vị, hơn nữa cảm giác bị xâm chiếm càng trở nên chân thật, Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hé mắt liền thây được kẻ kia đang đè lên người mình.
"Tần Qua, không phải anh đã đồng ý không làm bậy sao?" Hạ Diệc Sơ vừa nói vừa kéo quần áo trở lại, muốn đẩy tay Tần Qua ra.
"Anh làm gì bậy đâu, rõ ràng em nào vào ngực anh đốt lửa, bây giờ còn không nhận, đâu có dễ như vậy!"
Tần Qua nói, một tay nhéo mạnh mông Hạ Diệc Sơ, cô nhíu mày, thân thể lại thành thật phản ứng với Tần Qua.
"Xem kìa, em cũng muốn phải không?" Tần Qua khẽ cười, cúi đầu gặm cắn cổ Hạ Diệc Sơ.
"Từ khi đi đến thành phố N, hai chúng ta đã lâu không có..., Manh Manh, em mà không chịu, anh sẽ nghẹn chết, thân thể của em cũng đói mà phải không?"
Tần Qua vừa nói vừa cọ tới cọ lui trên người Hạ Diệc Sơ, hai thân thể chặt chẽ tương ái, Hạ Diệc Sơ dễ dàng cảm nhận được bộ vị kia của hắn nhảy ra.
Hơi thở nóng rực phun lên cổ Hạ Diệc Sơ, hô hấp của cô cũng không tự chủ được, trở nên dày đặc.
==============================
******************
Sắp xếp phòng cho cha mẹ Lê xong, Hạ Diệc Sơ còn muốn hỏi cha mẹ Lê có cần gì nữa không thì đã bị đuổi khéo:
"Thời gian không còn sớm nữa, con về phòng ngủ đi."
Nói xong, lập tức đóng cửa lại.
Hạ Diệc Sơ đứng ngoài cửa sững sờ.
"Manh Manh?"
Tần Qua đi đến từ phía sau, ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng.
Hạ Diệc Sơ bị giật mình, lỡ bị cha mẹ Lê thấy thì không biết phải làm thế nào.
"Buông tay!" Hạ Diệc Sơ nói nhỏ, đẩy ta hắn ra.
Thoát ra khỏi vòng tay Tần Qua, Hạ Diệc Sơ đi về phòng mình.
Tần Qua đi theo Hạ Diệc Sơ, đến khi cô mở cửa phòng, hắn bước nhanh hơn một bước, duỗi tay chống lên cạnh cửa.
Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn Tần Qua, Tần Qua cũng cúi đầu nhìn cô.
Lúc này, Tần Qua giống như một con cún, không có vẻ cao quý lãnh diễm trước mặt người khác, môi mỏng mân khẩn, ánh mắt ủy khuất.
Nếu mà hắn có cái đuôi thì nhất định là đang cụp đuôi xuống, ỉu xìu, đáng thương cực kỳ.
Hạ Diệc Sơ nhìn hắn một lát, cuối cùng chịu thua, thỏa hiệp:
"Tối nay có thể ngủ ở đây, nhưng không được làm bậy."
"Biết rồi," Tần Qua ngoan ngoãn, liên tục gật đầu.
Làm bậy là làm cái gì, hắn không biết, hắn chri biết làm cho mình vui sướng, làm cho Hạ Diệc Sơ thoải mái thôi.
Hạ Diệc Sơ không nghĩ Tần Qua dễ bảo như thế, mở cửa cho Tần Qua vào.
Hạ Diệc Sơ cầm quần áo vào phòng tắm rửa, sau khi cô đi ra thì mới đến Tần Qua.
Phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước còn chưa tan đi, khắp nơi đều thoang thoảng mùi sữa tắm và hơi thở Hạ Diệc Sơ.
Tần Qua vui vẻ hát nhè nhẹ, chờ hắn tắm xong, Hạ Diệc Sơ đã lên giường nằm.
Tần Qua nhìn người trên giường, xốc chăn lên chui vào.
Hạ Diệc Sơ nửa tỉnh, theo thói quen, rúc vào lồng ngực Tần Qua, hô hấp ấm áp phả vào ngực hắn, tay cô cũng quen thuộc sờ sờ quanh eo hắn.
Tần Qua vốn muốn an phận ngủ, lại gặp động tác vô thức này của Hạ Diệc Sơ khiến hắn vất vả áp chế ý tưởng khó miêu tả kia xuống.
Hầu kết hắn chuyển động một chút, vói vào trong chăn, muốn kéo tay Hạ Diệc Sơ ra, vậy mà Hạ Diệc Sơ còn không buông, cả tay cả chân ôm chặt lấy hắn.
Tư thế này..., nếu hai người cởi quần áo, có thể trực tiếp...
Đầu óc Tần Qua toàn là hình ảnh không thể miêu tả, hắn cúi đầu, muốn trong bóng tối thấy rõ hình dáng Hạ Diệc Sơ, mà cái hắn thấy chỉ là những đường nét đại khái.
Lửa nóng từ bụng dưới phát ra, Tần Qua không nhịn nổi nữa, cúi đầu, nâng mặt Hạ Diệc Sơ, hôn lên trán cô, lên mắt, lên mặt, lên cánh môi mềm mại.
Hạ Diệc Sơ mơ mơ màng màng, tưởng môi Tần Qua là thức ăn ngon, nên khi đầu lưỡi hắn vói vào trong cũng không cự tuyệt mà mở ra hoan nghênh Tần Qua.
"Manh Manh, em cũng thích phải không?" Tần Qua vui vẻ, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Hạ Diệc Sơ, giống như quốc vương đi tuần tra xứ sở, không một góc nào bỏ qua.
Tay Tần Qua cũng không nhàn rỗi, chui vào áo ngủ rộng rãi của cô, nơi nơi châm ngòi thổi gió.
Trong mộng, thức ăn dần thay đổi hương vị, hơn nữa cảm giác bị xâm chiếm càng trở nên chân thật, Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hé mắt liền thây được kẻ kia đang đè lên người mình.
"Tần Qua, không phải anh đã đồng ý không làm bậy sao?" Hạ Diệc Sơ vừa nói vừa kéo quần áo trở lại, muốn đẩy tay Tần Qua ra.
"Anh làm gì bậy đâu, rõ ràng em nào vào ngực anh đốt lửa, bây giờ còn không nhận, đâu có dễ như vậy!"
Tần Qua nói, một tay nhéo mạnh mông Hạ Diệc Sơ, cô nhíu mày, thân thể lại thành thật phản ứng với Tần Qua.
"Xem kìa, em cũng muốn phải không?" Tần Qua khẽ cười, cúi đầu gặm cắn cổ Hạ Diệc Sơ.
"Từ khi đi đến thành phố N, hai chúng ta đã lâu không có..., Manh Manh, em mà không chịu, anh sẽ nghẹn chết, thân thể của em cũng đói mà phải không?"
Tần Qua vừa nói vừa cọ tới cọ lui trên người Hạ Diệc Sơ, hai thân thể chặt chẽ tương ái, Hạ Diệc Sơ dễ dàng cảm nhận được bộ vị kia của hắn nhảy ra.
Hơi thở nóng rực phun lên cổ Hạ Diệc Sơ, hô hấp của cô cũng không tự chủ được, trở nên dày đặc.
==============================
/545
|