Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 474: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (30)
/545
|
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ không hề biết Lý Bách Nhiên theo dõi mình, cứ như thường lệ, trực tiếp lái xe vào bên trong biệt thự Chu gia.
Lý Bách Nhiên ngừng xe cách đó không xa, lấy notebook ra tra tư liệu của tòa biệt thự kia.
Thần sắc Lý Bách Nhiên âm trầm. Công ty sáng tạo Eve mà Lý Bách Nhiên và Aaron sáng lập tuy kéo được nhiều tài nguyên và khách hàng nhưng trước sự nghiệp to lớn của Chu gia, Lý Bách Nhiên lần đầu cảm thấy có lòng mà không có lực.
Hai giờ sau, Hạ Diệc Sơ mới lái xe rời khỏi biệt thự Chu gia. Vẫn như những lần trước, cô từ chối lời mời dùng cơm của Chu Cù.
Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm Chu Cù từ phái xa, tay siết chặt, muốn bóp gãy cả notebook.
Lý Bách Nhiên không về nhà, mà đi đến trường học đến tối mới về, biểu hiện như ngày thường, không lộ ra chút nào khác biệt.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Bách Nhiên ngồi trước máy tính, ngón tay gõ liên hồi, từng loạt số liệu xuất hiện... Lý Bách Nhiên xâm nhập máy tính trợ lý của Chu Cù.
Không ngờ lần xâm nhập này, Lý Bách Nhiên phát hiện ra tư liệu của chính mình trong máy tính trợ lý.
Lý Bách Nhiên bình tĩnh đọc tư liệu, ánh mắt xa lạ, thần sắc mỏng lạnh.
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau lúc ăn sáng, Lý Bách Nhiên có chút không tập trung, dường như đang đi vào cõi thần tiên nào đó, khiến Hạ Diệc Sơ chú ý, cấu vào vai hắn:
"Này, đêm qua cậu không ngủ được à?"
"Vâng!" Lý Bách Nhiên gật đầu, cầm đũa chọc vào cái trứng chiên trước mặt.
"Bạn em nói dạo này chị hay đến Chu gia phải không?"
Hạ Diệc Sơ hơi sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười:
"Thật đúng là trưởng thành rồi nha, đã dám theo dõi tôi."
"Chị không muốn giải thích một chút sao?" Giọng Lý Bách Nhiên nặng nề.
"Giải thích gì bây giờ, hắn cung cấp tư liệu của cậu cho tôi, tôi giúp chữa bệnh cho anh của hắn. Đáp ứng nhu cầu đôi bên thôi mà. Trước không cho cậu biết vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý đang trưởng thành của cậu. Hơn nữa, sự tồn tại của cậu càng ít người biết càng tốt. Tôi sai rồi, không nên gạt cậu mới phải."
Nghe Hạ Diệc Sơ trả lời, Lý Bách Nhiên ngạo kiều hừ một tiếng, không nói ra nhưng có lẽ tâm tình của hắn đã tốt lên rất nhiều.
Sau đó, mỗi lần Hạ Diệc Sơ đi đến Chu gia đều không giấu giếm Lý Bách Nhiên, đôi khi còn để Lý Bách Nhiên lái xe đưa đi.
Thân thể Chu Hàng cũng dần dần tốt lên, sắc mặt hồng nhuận, còn có thể vận động một ít.
Cùng lúc đó, thái độ Chu Cù đối với Hạ Diệc Sơ cũng dần dần thay đổi.
Mỗi lần Hạ Diệc Sơ chữa bệnh cho Chu Hàng, Chu Cù đều đứng cạnh nhìn cô từ đầu đến cuối, ánh mắt chuyên chú không nói nên lời.
Biết Hạ Diệc Sơ sẽ cự tuyệt lời mời ăn cơm hoặc ra ngoài uống cà phê, nên Chu Cù bắt đầu tự pha trà rồi mời cô uống.
Hành động này, Hạ Diệc sơ không thể nào từ chối, nên đành ngồi lại thưởng trà.
Pha trà, uống trà, vốn là một quá trình thong thả, lúc này hai người có thời gian để trò chuyện nhiều hơn.
Sau vài lần dùng trà, hai người đã trở nên thân thiết hơn.
******************
Hạ Diệc Sơ không hề biết Lý Bách Nhiên theo dõi mình, cứ như thường lệ, trực tiếp lái xe vào bên trong biệt thự Chu gia.
Lý Bách Nhiên ngừng xe cách đó không xa, lấy notebook ra tra tư liệu của tòa biệt thự kia.
Thần sắc Lý Bách Nhiên âm trầm. Công ty sáng tạo Eve mà Lý Bách Nhiên và Aaron sáng lập tuy kéo được nhiều tài nguyên và khách hàng nhưng trước sự nghiệp to lớn của Chu gia, Lý Bách Nhiên lần đầu cảm thấy có lòng mà không có lực.
Hai giờ sau, Hạ Diệc Sơ mới lái xe rời khỏi biệt thự Chu gia. Vẫn như những lần trước, cô từ chối lời mời dùng cơm của Chu Cù.
Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm Chu Cù từ phái xa, tay siết chặt, muốn bóp gãy cả notebook.
Lý Bách Nhiên không về nhà, mà đi đến trường học đến tối mới về, biểu hiện như ngày thường, không lộ ra chút nào khác biệt.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Bách Nhiên ngồi trước máy tính, ngón tay gõ liên hồi, từng loạt số liệu xuất hiện... Lý Bách Nhiên xâm nhập máy tính trợ lý của Chu Cù.
Không ngờ lần xâm nhập này, Lý Bách Nhiên phát hiện ra tư liệu của chính mình trong máy tính trợ lý.
Lý Bách Nhiên bình tĩnh đọc tư liệu, ánh mắt xa lạ, thần sắc mỏng lạnh.
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau lúc ăn sáng, Lý Bách Nhiên có chút không tập trung, dường như đang đi vào cõi thần tiên nào đó, khiến Hạ Diệc Sơ chú ý, cấu vào vai hắn:
"Này, đêm qua cậu không ngủ được à?"
"Vâng!" Lý Bách Nhiên gật đầu, cầm đũa chọc vào cái trứng chiên trước mặt.
"Bạn em nói dạo này chị hay đến Chu gia phải không?"
Hạ Diệc Sơ hơi sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười:
"Thật đúng là trưởng thành rồi nha, đã dám theo dõi tôi."
"Chị không muốn giải thích một chút sao?" Giọng Lý Bách Nhiên nặng nề.
"Giải thích gì bây giờ, hắn cung cấp tư liệu của cậu cho tôi, tôi giúp chữa bệnh cho anh của hắn. Đáp ứng nhu cầu đôi bên thôi mà. Trước không cho cậu biết vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý đang trưởng thành của cậu. Hơn nữa, sự tồn tại của cậu càng ít người biết càng tốt. Tôi sai rồi, không nên gạt cậu mới phải."
Nghe Hạ Diệc Sơ trả lời, Lý Bách Nhiên ngạo kiều hừ một tiếng, không nói ra nhưng có lẽ tâm tình của hắn đã tốt lên rất nhiều.
Sau đó, mỗi lần Hạ Diệc Sơ đi đến Chu gia đều không giấu giếm Lý Bách Nhiên, đôi khi còn để Lý Bách Nhiên lái xe đưa đi.
Thân thể Chu Hàng cũng dần dần tốt lên, sắc mặt hồng nhuận, còn có thể vận động một ít.
Cùng lúc đó, thái độ Chu Cù đối với Hạ Diệc Sơ cũng dần dần thay đổi.
Mỗi lần Hạ Diệc Sơ chữa bệnh cho Chu Hàng, Chu Cù đều đứng cạnh nhìn cô từ đầu đến cuối, ánh mắt chuyên chú không nói nên lời.
Biết Hạ Diệc Sơ sẽ cự tuyệt lời mời ăn cơm hoặc ra ngoài uống cà phê, nên Chu Cù bắt đầu tự pha trà rồi mời cô uống.
Hành động này, Hạ Diệc sơ không thể nào từ chối, nên đành ngồi lại thưởng trà.
Pha trà, uống trà, vốn là một quá trình thong thả, lúc này hai người có thời gian để trò chuyện nhiều hơn.
Sau vài lần dùng trà, hai người đã trở nên thân thiết hơn.
/545
|