Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 491: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (47)
/545
|
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hai ngày sau, Lý Hạo Thành cùng với Lý Bách Nhiên và Hạ Diệc Sơ đi đến nhà cha mẹ Cố ở thành phố A.
Cha Cố là một nam tử hán, trước mặt mọi người, ông ấy không biểu hiện thái độ gì quá nhiều. Nhưng mà mẹ Cố là phụ nữ thì khác, có thể nhìn thấy bà rất đau lòng.
Lý Hạo Thành tướng mạo anh tuấn, bây giờ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét phong độ ngày nào cộng thêm kỹ thuật diễn xuất rèn luyện ở vị trí tổng tài bao nhiêu năm nay, trước mặt mọi người, Lý Hạo Thành thực sự là một người cha muốn đền bù cho đứa con trai lưu lạc mười mấy năm nay của mình.
Cha mẹ Cố không phải người có ác tâm, đương nhiên sẽ không thể nào nghĩ ra mục đích thực sự của Lý Hạo Thành. Bọn họ cũng không thể ngăn cản cha con người ta đoàn tụ.
Mẹ Cố lau lau nước mắt, dọn một bàn lớn đầy thức ăn khoản đãi Lý Hạo Thành.
Sau đó, cả nhà đi đến Cục Cảnh sát, xóa tên Lý Bách Nhiên trong hộ khẩu Cố gia, thêm vào hộ khẩu Lý gia.
Làm thủ tục xong xuôi, Lý Hạo Thành lập tức rời khỏi thành phố A, ngày mai ông ta sẽ quay lại đón Lý Bách Nhiên, còn bây giờ thì để cho Lý Bách Nhiên có thời gian từ biệt Cố gia.
Hôm nay, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên ở lại nhà cha mẹ Cố.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng Hạ Diệc Sơ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Hắn sờ xoạng, nương theo ánh trăng mỏng manh tìm được giường của Hạ Diệc Sơ, xốc chăn lên, chui vào.
Lý Bách Nhiên chui vào bắt đầu hành động không thành thật, mặc kệ Hạ Diệc Sơ có ngủ hay không.
Hạ Diệc Sơ đang ngủ say, tất cả những cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi.
Vốn dĩ trời xanh nắng vàng, không hiểu sao lại bị mây đen bao phủ, ở đâu chạy ra một con chó con, cúi đầu liếm mặt cô, đuổi thế nào cũng không đi.
Cảm giác ướt át thật chân thật, trước ngực còn bị vật gì đè lên khiến hô hấp cô khó khăn, cảm giác tê dại ngứa ngáy không hiểu ra sao...
Cô giật giật cơ thể, mở hai mắt, nam nhân trên người hết sức chân thật còn kéo áo ngủ của cô xuống.
"Bách Nhiên?"
"Uhm!" Lý Bách Nhiên khẽ lên tiếng, cũng không áy náy dừng lại động tác mà còn hỏi:
"Nếu em đã tỉnh rồi, anh cũng không thể nhịn."
Nói rồi, Lý Bách Nhiên bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ hướng về nơi hai người dán sát nhau tìm kiếm.
Hạ Diệc Sơ vừa mới bị đánh thức, còn mơ mơ hồ hồ, bị hắn lôi kéo cũng không phản ứng gì, cứ vậy thuận theo đến kỳ cục.
Cho đến khi tay mình đụng phải tiểu huynh đệ nhảy dựng lên, Hạ Diệc Sơ mới tỉnh táo, hai má ửng đỏ, "Oanh" một tiếng trong đầu.
Hạ Diệc Sơ khẽ cắn môi:
"Này, đây là nhà ba mẹ, đừng xằng bậy, coi chừng bị phát hiện."
Hô hấp ấm áp cùng mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô lan tràn quanh cánh mũi Lý Bách Nhiên. Hắn ghé sát vào cô, hít sâu một ngụm, thần sắc trầm mê.
Hắn cúi đầu gặm nhẹ cằm cô, động tác lôi kéo tay cô vẫn không chậm lại, thấp giọng nói:
"Em kêu nhỏ một chút, sẽ không bị phát hiện."
"Đừng, không được."
Hạ Diệc Sơ lắc đầu, muốn rút tay mình ra lại không biết tay hắn đã chạm tới chỗ nào của cô, thân thể cô mềm nhũn.
Lúc này hắn đã trút đi quần áo trên người, thân thể chen vào giữa hai chân cô, cúi đầu hôn lấy cánh môi cô, đồng thời cũng đem thên thể mình chôn thật sâu vào.
Lý Bách Nhiên mới nếm thử trái cấm, hớn nữa ở thành phố N, hai người ngày đêm tương nhưỡng, không ai quản thúc, thiếu niên khí huyết phương cương, khi đã mở ra cánh cửa tình dục, căn bản sẽ không dừng lại được.
Thần sắc Hạ Diệc Sơ ửng hồng, cắn môi mình, khẽ run rẩy dưới thân hắn, vừa khẩn cầu vừa thúc giục nói:
"Anh nhanh lên."
Lý Bách Nhiên vừa đi vào trong nên vô cùng thoải mái nhưng nghe lời thúc giục này ít nhiều vẫn mất hứng.
Đột nhiên hắn hồi tưởng lại mấy năm trước cùng Hạ Diệc Sơ tập luyện dưới tầng ngầm biệt thự ở thành phố N, Lý Bách Nhiên cúi người, động tác thân dưới càng càn rỡ, giọng nói lại ôn nhu:
"Chị, sao hả? Em trai nhỏ này kích động chỗ này, có thể thỏa mãn chị không?"
******************
Hai ngày sau, Lý Hạo Thành cùng với Lý Bách Nhiên và Hạ Diệc Sơ đi đến nhà cha mẹ Cố ở thành phố A.
Cha Cố là một nam tử hán, trước mặt mọi người, ông ấy không biểu hiện thái độ gì quá nhiều. Nhưng mà mẹ Cố là phụ nữ thì khác, có thể nhìn thấy bà rất đau lòng.
Lý Hạo Thành tướng mạo anh tuấn, bây giờ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét phong độ ngày nào cộng thêm kỹ thuật diễn xuất rèn luyện ở vị trí tổng tài bao nhiêu năm nay, trước mặt mọi người, Lý Hạo Thành thực sự là một người cha muốn đền bù cho đứa con trai lưu lạc mười mấy năm nay của mình.
Cha mẹ Cố không phải người có ác tâm, đương nhiên sẽ không thể nào nghĩ ra mục đích thực sự của Lý Hạo Thành. Bọn họ cũng không thể ngăn cản cha con người ta đoàn tụ.
Mẹ Cố lau lau nước mắt, dọn một bàn lớn đầy thức ăn khoản đãi Lý Hạo Thành.
Sau đó, cả nhà đi đến Cục Cảnh sát, xóa tên Lý Bách Nhiên trong hộ khẩu Cố gia, thêm vào hộ khẩu Lý gia.
Làm thủ tục xong xuôi, Lý Hạo Thành lập tức rời khỏi thành phố A, ngày mai ông ta sẽ quay lại đón Lý Bách Nhiên, còn bây giờ thì để cho Lý Bách Nhiên có thời gian từ biệt Cố gia.
Hôm nay, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên ở lại nhà cha mẹ Cố.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng Hạ Diệc Sơ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Hắn sờ xoạng, nương theo ánh trăng mỏng manh tìm được giường của Hạ Diệc Sơ, xốc chăn lên, chui vào.
Lý Bách Nhiên chui vào bắt đầu hành động không thành thật, mặc kệ Hạ Diệc Sơ có ngủ hay không.
Hạ Diệc Sơ đang ngủ say, tất cả những cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi.
Vốn dĩ trời xanh nắng vàng, không hiểu sao lại bị mây đen bao phủ, ở đâu chạy ra một con chó con, cúi đầu liếm mặt cô, đuổi thế nào cũng không đi.
Cảm giác ướt át thật chân thật, trước ngực còn bị vật gì đè lên khiến hô hấp cô khó khăn, cảm giác tê dại ngứa ngáy không hiểu ra sao...
Cô giật giật cơ thể, mở hai mắt, nam nhân trên người hết sức chân thật còn kéo áo ngủ của cô xuống.
"Bách Nhiên?"
"Uhm!" Lý Bách Nhiên khẽ lên tiếng, cũng không áy náy dừng lại động tác mà còn hỏi:
"Nếu em đã tỉnh rồi, anh cũng không thể nhịn."
Nói rồi, Lý Bách Nhiên bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ hướng về nơi hai người dán sát nhau tìm kiếm.
Hạ Diệc Sơ vừa mới bị đánh thức, còn mơ mơ hồ hồ, bị hắn lôi kéo cũng không phản ứng gì, cứ vậy thuận theo đến kỳ cục.
Cho đến khi tay mình đụng phải tiểu huynh đệ nhảy dựng lên, Hạ Diệc Sơ mới tỉnh táo, hai má ửng đỏ, "Oanh" một tiếng trong đầu.
Hạ Diệc Sơ khẽ cắn môi:
"Này, đây là nhà ba mẹ, đừng xằng bậy, coi chừng bị phát hiện."
Hô hấp ấm áp cùng mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô lan tràn quanh cánh mũi Lý Bách Nhiên. Hắn ghé sát vào cô, hít sâu một ngụm, thần sắc trầm mê.
Hắn cúi đầu gặm nhẹ cằm cô, động tác lôi kéo tay cô vẫn không chậm lại, thấp giọng nói:
"Em kêu nhỏ một chút, sẽ không bị phát hiện."
"Đừng, không được."
Hạ Diệc Sơ lắc đầu, muốn rút tay mình ra lại không biết tay hắn đã chạm tới chỗ nào của cô, thân thể cô mềm nhũn.
Lúc này hắn đã trút đi quần áo trên người, thân thể chen vào giữa hai chân cô, cúi đầu hôn lấy cánh môi cô, đồng thời cũng đem thên thể mình chôn thật sâu vào.
Lý Bách Nhiên mới nếm thử trái cấm, hớn nữa ở thành phố N, hai người ngày đêm tương nhưỡng, không ai quản thúc, thiếu niên khí huyết phương cương, khi đã mở ra cánh cửa tình dục, căn bản sẽ không dừng lại được.
Thần sắc Hạ Diệc Sơ ửng hồng, cắn môi mình, khẽ run rẩy dưới thân hắn, vừa khẩn cầu vừa thúc giục nói:
"Anh nhanh lên."
Lý Bách Nhiên vừa đi vào trong nên vô cùng thoải mái nhưng nghe lời thúc giục này ít nhiều vẫn mất hứng.
Đột nhiên hắn hồi tưởng lại mấy năm trước cùng Hạ Diệc Sơ tập luyện dưới tầng ngầm biệt thự ở thành phố N, Lý Bách Nhiên cúi người, động tác thân dưới càng càn rỡ, giọng nói lại ôn nhu:
"Chị, sao hả? Em trai nhỏ này kích động chỗ này, có thể thỏa mãn chị không?"
/545
|