Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 501: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (57)
/545
|
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Lý Kiến An muốn cứu Lý thị mà không hề có biện pháp. Đặc biệt khi Lý Bách Nhiên âm thầm thao túng, nhà ngoại của Lý Kiến An cũng sống không yên ổn, làm sao còn sức cứu Lý thị.
Chỉ trong một thời gian ngắn, một tập đoàn lớn như Lý thị đã tuyên bố phá sản.
Lý Bách Nhiên cũng không xuất đầu lộ diện mà giao tất cả cho Nghiêm Khắc xử lý. Mặt ngoài, Lý Bách Nhiên vẫn là một sinh viên đại học.
Cha mẹ Cố sau khi biết Hạ Diệc Sơ gặp nạn không chết thì vô cùng lo lắng, gọi điện hối cô trở về thành phố A sống cùng ông bà. Cho nên vài ngày sau, cô ấy thu xếp trở về lại nhà cha mẹ.
Cha mẹ Cố gặp lại con gái, trong lòng yên tâm hơn không ít. Có điều, mẹ Cố lại nhắc chuyện cũ, con gái nhà mình 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại còn chưa có cả bạn trai.
Hạ Diệc Sơ lại bị nghe Cố mẫu niệm chú.
Hạ Diệc Sơ mấy năm nay đã luyện ra công pháp tới cực hạn, mặc cho mẹ Cố lải nhải cả buổi sáng cũng không làm mặt cô đổi sắc, cứ tiếp tục xem tivi.
Mãi cho đến khi mẹ Cố nhịn không được, u buồn hỏi:
"Con gái à, hay là con không thích đàn ông, mà thích phụ nữ sao?"
Phốc!!!
Hạ Diệc Sơ sặc đến phun trái cây trong miệng ra ngoài.
Mẹ Cố vỗ vỗ bả vai cô, vẻ mặt ta thông cảm sâu sắc với con:
"Con à, thật ra ba mẹ chỉ muốn khi con về già có người bầu bạn, nam hay nữ cũng không quan trọng. Ba mẹ nghĩ thoáng, nếu là nữ thì con cứ mang cô ấy về đây đi, chỉ cần không tệ với con, thì ba mẹ đều chấp nhận."
"......"
Hạ Diệc Sơ trầm mặc một lát, cảm động nhìn mẹ Cố:
"Mẹ đang nói cái gì vậy, con sao lại thích phụ nữ. Người đồng tính không thiếu nhưng mà con không nằm trong số đó."
"Vậy sao con lại không có bạn trai?" Mẹ Cố tức giận ném khăn giấy xuống đất, nhìn Hạ Diệc Sơ chằm chằm.
"Mẹ, kỳ thật con..." Hạ Diệc Sơ khó có thể mở miệng nói ra:
"Con có bạn trai đã nhiều năm,... nếu thật sự mẹ muốn gặp, chiều nay con sẽ gọi anh ta tới."
Mẹ Cố nghe xong mắt sáng ngời:
"Gặp chứ sao không. Nhiều năm rồi hả? Vậy mà không nói, tính chơi lão nương à? Bảo nó chiều tới đây đi, chỉ cần đối tốt với con, ba mẹ sẽ không ý kiến."
Hạ Diệc Sơ nghe câu này của mẹ Cố có chút run run, sau đó chạy lên lầu, lấy điện thoại gọi cho Lý Bách Nhiên, bảo hắn trở về gặp ba mẹ.
Hô hấp Lý Bach Nhiên cứng lại, hỏi:
"Chị, là ý mà em đang nghĩ tới phải không?"
"Ừ!" Hạ Diệc Sơ khẽ hừ một tiếng, đáp: "Vậy cậu có tới không?"
"Tới!"
Lý Bách Nhiên dập điện thoại, lập tức thu dọn hành lý, chạy ra nhà ga, đón chuyến tàu điện sớm nhất từ thành phố N đi thành phố A, thời gian di chuyển chỉ hơn ba tiếng thôi.
Khi Lý Bách Nhiên đi vào nhà, cha mẹ Cố vừa thấy hắn biểu tình vô cùng kinh ngạc sau đó lại biến thành kinh hỉ.
"Tới tới tới, Bách Nhiên, mau vào đi, đã nhiều năm không gặp, con đã lớn thế này rồi." Mẹ Cố nhiệt tình kéo Lý Bách Nhiên vào nhà.
Lý Bách Nhiên tặng quà, quên thuộc gọi: "Ba, mẹ."
"Con tới là tốt rồi còn quà cáp làm gì." Mẹ Cố cười rạng rỡ.
Sau đó, dường như nghĩ tới cái gì, mẹ Cố nói với Lý Bách Nhiên.
"Hôm nay con trở về cũng thật đúng lúc. Chị con quen bạn trai mấy năm trời mà cũng không nói cho gia đình hay làm chúng ta vẫn tưởng nó không có đối tượng. Đợi lát nữa cậu ấy đến rồi chúng ta cùng ăn cơm. Bách Nhiên, tí nữa con để mắt giùm ba mẹ, trấn cửa ải này cho chúng ta."
Hạ Diệc Sơ đứng lên từ sô pha, đi đến giữa hai người, duỗi tay nắm tay Lý Bách Nhiên, nói với mẹ Cố:
"Mẹ, chỉ sợ hắn không đáp ứng được đâu. Ải này, chỉ có ba mẹ trấn được thôi."
Mẹ Cố chớp chớp mắt, thần sắc mê mang, mỗi chữ Hạ Diệc Sơ nói ra bà đều hiểu, nhưng mà ghép lại thì không hiểu.
******************
Lý Kiến An muốn cứu Lý thị mà không hề có biện pháp. Đặc biệt khi Lý Bách Nhiên âm thầm thao túng, nhà ngoại của Lý Kiến An cũng sống không yên ổn, làm sao còn sức cứu Lý thị.
Chỉ trong một thời gian ngắn, một tập đoàn lớn như Lý thị đã tuyên bố phá sản.
Lý Bách Nhiên cũng không xuất đầu lộ diện mà giao tất cả cho Nghiêm Khắc xử lý. Mặt ngoài, Lý Bách Nhiên vẫn là một sinh viên đại học.
Cha mẹ Cố sau khi biết Hạ Diệc Sơ gặp nạn không chết thì vô cùng lo lắng, gọi điện hối cô trở về thành phố A sống cùng ông bà. Cho nên vài ngày sau, cô ấy thu xếp trở về lại nhà cha mẹ.
Cha mẹ Cố gặp lại con gái, trong lòng yên tâm hơn không ít. Có điều, mẹ Cố lại nhắc chuyện cũ, con gái nhà mình 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng, lại còn chưa có cả bạn trai.
Hạ Diệc Sơ lại bị nghe Cố mẫu niệm chú.
Hạ Diệc Sơ mấy năm nay đã luyện ra công pháp tới cực hạn, mặc cho mẹ Cố lải nhải cả buổi sáng cũng không làm mặt cô đổi sắc, cứ tiếp tục xem tivi.
Mãi cho đến khi mẹ Cố nhịn không được, u buồn hỏi:
"Con gái à, hay là con không thích đàn ông, mà thích phụ nữ sao?"
Phốc!!!
Hạ Diệc Sơ sặc đến phun trái cây trong miệng ra ngoài.
Mẹ Cố vỗ vỗ bả vai cô, vẻ mặt ta thông cảm sâu sắc với con:
"Con à, thật ra ba mẹ chỉ muốn khi con về già có người bầu bạn, nam hay nữ cũng không quan trọng. Ba mẹ nghĩ thoáng, nếu là nữ thì con cứ mang cô ấy về đây đi, chỉ cần không tệ với con, thì ba mẹ đều chấp nhận."
"......"
Hạ Diệc Sơ trầm mặc một lát, cảm động nhìn mẹ Cố:
"Mẹ đang nói cái gì vậy, con sao lại thích phụ nữ. Người đồng tính không thiếu nhưng mà con không nằm trong số đó."
"Vậy sao con lại không có bạn trai?" Mẹ Cố tức giận ném khăn giấy xuống đất, nhìn Hạ Diệc Sơ chằm chằm.
"Mẹ, kỳ thật con..." Hạ Diệc Sơ khó có thể mở miệng nói ra:
"Con có bạn trai đã nhiều năm,... nếu thật sự mẹ muốn gặp, chiều nay con sẽ gọi anh ta tới."
Mẹ Cố nghe xong mắt sáng ngời:
"Gặp chứ sao không. Nhiều năm rồi hả? Vậy mà không nói, tính chơi lão nương à? Bảo nó chiều tới đây đi, chỉ cần đối tốt với con, ba mẹ sẽ không ý kiến."
Hạ Diệc Sơ nghe câu này của mẹ Cố có chút run run, sau đó chạy lên lầu, lấy điện thoại gọi cho Lý Bách Nhiên, bảo hắn trở về gặp ba mẹ.
Hô hấp Lý Bach Nhiên cứng lại, hỏi:
"Chị, là ý mà em đang nghĩ tới phải không?"
"Ừ!" Hạ Diệc Sơ khẽ hừ một tiếng, đáp: "Vậy cậu có tới không?"
"Tới!"
Lý Bách Nhiên dập điện thoại, lập tức thu dọn hành lý, chạy ra nhà ga, đón chuyến tàu điện sớm nhất từ thành phố N đi thành phố A, thời gian di chuyển chỉ hơn ba tiếng thôi.
Khi Lý Bách Nhiên đi vào nhà, cha mẹ Cố vừa thấy hắn biểu tình vô cùng kinh ngạc sau đó lại biến thành kinh hỉ.
"Tới tới tới, Bách Nhiên, mau vào đi, đã nhiều năm không gặp, con đã lớn thế này rồi." Mẹ Cố nhiệt tình kéo Lý Bách Nhiên vào nhà.
Lý Bách Nhiên tặng quà, quên thuộc gọi: "Ba, mẹ."
"Con tới là tốt rồi còn quà cáp làm gì." Mẹ Cố cười rạng rỡ.
Sau đó, dường như nghĩ tới cái gì, mẹ Cố nói với Lý Bách Nhiên.
"Hôm nay con trở về cũng thật đúng lúc. Chị con quen bạn trai mấy năm trời mà cũng không nói cho gia đình hay làm chúng ta vẫn tưởng nó không có đối tượng. Đợi lát nữa cậu ấy đến rồi chúng ta cùng ăn cơm. Bách Nhiên, tí nữa con để mắt giùm ba mẹ, trấn cửa ải này cho chúng ta."
Hạ Diệc Sơ đứng lên từ sô pha, đi đến giữa hai người, duỗi tay nắm tay Lý Bách Nhiên, nói với mẹ Cố:
"Mẹ, chỉ sợ hắn không đáp ứng được đâu. Ải này, chỉ có ba mẹ trấn được thôi."
Mẹ Cố chớp chớp mắt, thần sắc mê mang, mỗi chữ Hạ Diệc Sơ nói ra bà đều hiểu, nhưng mà ghép lại thì không hiểu.
/545
|