Editor: Mi Mặt Mèo
**********************
An Thuần đi rồi, An Dập mới đẩy xe lăn mang theo thùng cá vào phòng bếp.
Hạ Diệc Sơ vừa gặm cá khô vừa nghĩ tới việc An Thuần đến biệt thự này. Thái độ của An Thuần đối với An Dập vừa khinh thường lại vừa kiêng kị.
Lúc An Dập còn khỏe mạnh, tính cách hiền hòa, thành tích học ở trường cũng tốt, ba An và ông nội An có vài phần chiếu cố hắn. Nhưng mà khi An Dập bị tại nạn hỏng đi đôi chân, không một ai đến quan tâm hắn như trước nữa.
An Dập rời An gia khi vừa đủ 18 tuổi, người An gia cũng trở nên trong suốt.
Có một gia đình như vậy, thật là...
P
Thế mà bây giờ An gia lại mời hắn trở về. Chẳng lẽ, An Dập đã ở trong bóng tối làm chút gì với An gia?
Mà trước đây, trong trí nhớ của nguyên chủ, phải hơn nửa tháng sau cô ấy mới gặp An Thuần lần đầu.
Hạ Diệc Sơ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể có một cách giải thích.
Tuy rằng không biết An Dập vì sao trọng sinh, cũng không biết sau khi trọng sinh hắn đã làm gì nhưng nếu có thể ra tay với An gia, khẳng định hắn đã trọng sinh trở về một đoạn thời gian khá dài.
Trong phòng bếp, An Dập chiên cá, mùi hương không ngừng bay ra. Hạ Diệc Sơ hít lấy hít để, sau đó nhảy xuống, bốn chân nho nhỏ chạy vào trong bếp.
An Dập sống một mình, nên ngoài thời gian học, hắn còn nghiên cứu mỹ thực, nên tay nghề nấu bếp của hắn rất khá.
Mèo rất thích ăn cá, mèo yêu cũng không ngoại lệ.
Hạ Diệc Sơ hôm nay được ăn một bữa ngon lành.
An Dập ngồi trên xe lăn, gắp một miếng cá vào đĩa của mình, lựa hết xương bỏ đi, mới gắp sang đĩa của Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ bị hành động của An Dập làm cho cảm động.
Ăn uống xong, An Dập đem Hạ Diệc Sơ ra ngoài đi dạo sau đó mới về ngủ.
Lúc ngủ, An Dập đặt Hạ Diệc Sơ trên gối đầu của mình.
Hạ Diệc Sơ không ý kiến gì, liếm liếm chân rồi tiến vào mộng đẹp.
Một đêm không nói chuyện.
Tuy rằng An gia đối với An Dập không tốt lắm, nhưng nhà ngoại của An Dập vẫn luôn lo lắng cho hắn. Lúc xảy ra chuyện, Mộc gia liền muốn đón An Dập về chăm sóc. Nhưng hắn lại không đồng ý.
An Dập quyết định ở một mình, Mộc gia cho người đến hỗ trợ hắn mỗi khi đi học hay đi khám bệnh.
Nhưng Mộc gia gặp biến cố, con đường chính trị của Mộc gia chịu ảnh hưởng, dần dần phải từ chức, rồi đến rời khỏi thành phố N.
Cho nên cũng đã lâu An Dập cũng không gặp người bên đó.
Sáng hôm sau, An Dập thu gom sách vở đi học.
Hạ Diệc Sơ tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có thể tránh đi An Dập, có một ngày tự do, lại không ngờ An Dập sau khi lấy xong sách vở, lại vẫy vẫy tay:
"A Li, lại đây, anh mang em đi học."
"-----------------meo!"
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, đời trước A Li đâu có được mang theo đi học?
Hạ Diệc Sơ đưa chân chạy, nhưng chưa kịp chạm mặt đất thì đã nghe:
"Cẩn thận, dám chạy anh đánh gãy chân em."
**********************
An Thuần đi rồi, An Dập mới đẩy xe lăn mang theo thùng cá vào phòng bếp.
Hạ Diệc Sơ vừa gặm cá khô vừa nghĩ tới việc An Thuần đến biệt thự này. Thái độ của An Thuần đối với An Dập vừa khinh thường lại vừa kiêng kị.
Lúc An Dập còn khỏe mạnh, tính cách hiền hòa, thành tích học ở trường cũng tốt, ba An và ông nội An có vài phần chiếu cố hắn. Nhưng mà khi An Dập bị tại nạn hỏng đi đôi chân, không một ai đến quan tâm hắn như trước nữa.
An Dập rời An gia khi vừa đủ 18 tuổi, người An gia cũng trở nên trong suốt.
Có một gia đình như vậy, thật là...
P
Thế mà bây giờ An gia lại mời hắn trở về. Chẳng lẽ, An Dập đã ở trong bóng tối làm chút gì với An gia?
Mà trước đây, trong trí nhớ của nguyên chủ, phải hơn nửa tháng sau cô ấy mới gặp An Thuần lần đầu.
Hạ Diệc Sơ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể có một cách giải thích.
Tuy rằng không biết An Dập vì sao trọng sinh, cũng không biết sau khi trọng sinh hắn đã làm gì nhưng nếu có thể ra tay với An gia, khẳng định hắn đã trọng sinh trở về một đoạn thời gian khá dài.
Trong phòng bếp, An Dập chiên cá, mùi hương không ngừng bay ra. Hạ Diệc Sơ hít lấy hít để, sau đó nhảy xuống, bốn chân nho nhỏ chạy vào trong bếp.
An Dập sống một mình, nên ngoài thời gian học, hắn còn nghiên cứu mỹ thực, nên tay nghề nấu bếp của hắn rất khá.
Mèo rất thích ăn cá, mèo yêu cũng không ngoại lệ.
Hạ Diệc Sơ hôm nay được ăn một bữa ngon lành.
An Dập ngồi trên xe lăn, gắp một miếng cá vào đĩa của mình, lựa hết xương bỏ đi, mới gắp sang đĩa của Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ bị hành động của An Dập làm cho cảm động.
Ăn uống xong, An Dập đem Hạ Diệc Sơ ra ngoài đi dạo sau đó mới về ngủ.
Lúc ngủ, An Dập đặt Hạ Diệc Sơ trên gối đầu của mình.
Hạ Diệc Sơ không ý kiến gì, liếm liếm chân rồi tiến vào mộng đẹp.
Một đêm không nói chuyện.
Tuy rằng An gia đối với An Dập không tốt lắm, nhưng nhà ngoại của An Dập vẫn luôn lo lắng cho hắn. Lúc xảy ra chuyện, Mộc gia liền muốn đón An Dập về chăm sóc. Nhưng hắn lại không đồng ý.
An Dập quyết định ở một mình, Mộc gia cho người đến hỗ trợ hắn mỗi khi đi học hay đi khám bệnh.
Nhưng Mộc gia gặp biến cố, con đường chính trị của Mộc gia chịu ảnh hưởng, dần dần phải từ chức, rồi đến rời khỏi thành phố N.
Cho nên cũng đã lâu An Dập cũng không gặp người bên đó.
Sáng hôm sau, An Dập thu gom sách vở đi học.
Hạ Diệc Sơ tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có thể tránh đi An Dập, có một ngày tự do, lại không ngờ An Dập sau khi lấy xong sách vở, lại vẫy vẫy tay:
"A Li, lại đây, anh mang em đi học."
"-----------------meo!"
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, đời trước A Li đâu có được mang theo đi học?
Hạ Diệc Sơ đưa chân chạy, nhưng chưa kịp chạm mặt đất thì đã nghe:
"Cẩn thận, dám chạy anh đánh gãy chân em."
/545
|