Editor: Mi Mặt Mèo
****************
Từ khi đi vào thế giới này, An Dập đối xử với Hạ Diệc Sơ rất tốt cho nên bất chấp An Dập trở thành người như thế nào, cô cũng hy vọng hắn không phải chịu quá nhiều tổn thương.
Thấy An Dập, trong lòng Hạ Diệc Sơ có bao nhiêu khó chịu thì An Thuần lại có bấy nhiêu vui sướng.
"Thế nào? Anh trai ở nơi này có khỏe không?"
Một mình An Thuần tiến vào trong, vệ sỹ đều chờ ở bên ngoài.
An Dập ngồi trên xe lăn, nghe giọng nói của An Thuần, không trả lời.
"Đáng tiếc là đôi mắt này của anh đã không còn nhìn thấy được nữa, hai chân cũng không đi lại được. Tuy là ba muốn tới thăm anh, nhưng mà em đã nói anh mắc bệnh tâm thần, thường quăng ném đồ đạc, lại còn cắn người. Ba đương nhiên tin em, sẽ không tới thăm anh nữa đâu."
"Còn có con mèo kia không biết trúng phải độc gì của anh mà em vừa đấm vừa xoa mãi vẫn không chịu thỏa mãn nguyện vọng của em. Quyền thế, địa vị, trường sinh bất lão, trong mắt chúng ta là cầu mà không được, nhưng trong tay yêu tộc của cô ta chỉ nhẹ nhàng một câu nói thôi mà."
"Như vậy mà cô ta cũng không chịu nói, cho nên dù biết đó là mèo cưng của anh, em cũng chỉ còn cách cho các nhân viên bắt nó ra làm nghiên cứu mà thôi."
"Nhưng mà cả hai sao lại ương ngạnh như nhau vậy chứ, tra tấn thế nào cũng đều không chết đi."
"Nửa năm nay không cho ăn uống, con mèo kia cũng chỉ còn bộ da là quý nhất thôi."
Hạ Diệc Sơ nghe An Thuần nói, hận không thể nhào lên cắn chết hắn.
An Dập vốn không thèm phản ứng với An Thuần, nghe đến đây thần sắc khẽ biến, hô hấp có chút dồn dập, tay nắm thành quyền.
An Thuần lúc này đưa lưng về phía An Dập nên không chú ý đến khác thường, hắn còn lo to mồm:
"Cách đây mấy ngày, hẳn là nhân viên công tác đã tiêm một ít thuốc cho anh đúng không? Đó chính là sản phẩm đầu tiên được điều chế từ máu con mèo cưng của anh đó."
"Nghiên cứu mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng có tiến triển, nhưng mà con mèo đó càng ngày càng suy nhược, bây giờ chờ chết trong lồng sắt, cũng chả biết làm gì. Cho nên sản phẩm mẫu này quả trân quý nha."
"Anh xem em tốt với anh như vậy, vật trân quý như vậy em không cho ai dùng, chỉ dùng trên người anh thôi."
An Thuần nói một hồi khiến Hạ Diệc Sơ không nghe nổi nữa, thần sắc An Dập càng trở nên thống khổ hơn, đôi tay run rẩy.
Hạ Diệc Sơ không nghĩ ngợi, nhảy lên người An Dâp, cúi đầu liếm liếm ngón tay hắn như bảo hắn bình tĩnh lại.
Hạ Diệc Sơ không chú ý đến việc đầu lưỡi của cô vậy mà không xuyên qua tay hắn mà thật sự chạm được vào mu bàn tay An Dập.
Cảm xúc ấm áp khiến thân thể An Dập run lên, khiến xích sắt trên người phát ra một âm thanh thật nhỏ.
An Thuần vui vẻ cho rằng An Dập bị mình chọc tức, khi quay đầu lại chỉ thấy An Dập vẫn bất động như núi, thần sắc đạm mạc, đôi mắt không có một chút tiêu cự, không khác gì lúc hắn vừa bước vào.
Thế là thế nào?
An Dập không phải thích con mèo kia nhất sao?
Mấy lần trước tới đây, chỉ cần hơi nhắc tới con mèo yêu đó là hắn sẽ lập tức mất khống chết. Hôm nay sao lại an tĩnh như vậy?
An Thuần nhìn chằm chằm An Dập, cẩn thận xem xét từng nét mặt An Dập, quả thật không có một chút biểu hiện tức giận gì.
An Thuần lại cười âm hiểm, tiếp tục nói những lời kích thích An Dập.
Những lời này chính là nói tỉ mỉ hơn nhưng nghiên cứu mà bọn họ làm với A Li. Hạ Diệc Sơ nghe mà chỉ muốn cắn chết tên cặn bã này.
Hạ Diệc Sơ nằm trên đùi An Dập, cảm nhận được tiếp xúc giữa mình với An Dập mặc dù cô cũng không biết hắn có cảm nhận được mình hay không.
Hạ Diệc Sơ nhìn đôi mắt không có tiêu cự của An Dập, âu sầu thở dài.
An Thuần một mình ríu rít nói cả buổi như người điên, quay đầu lại nhìn vẫn thấy An Dập không có chút nào thay đổi, đúng là tự rước lấy nhục.
An Thuần mở cửa, cho nhân viên công tác đi vào.
Bọn họ mặc áo blouse trắng, xách theo dụng cụ kiểm tra thân thể An Dập, hai người đo đạc số liệu, hai người cầm sổ ghi chép lại.
Sau cùng còn rút một ống máu của An Dập.
****************
Từ khi đi vào thế giới này, An Dập đối xử với Hạ Diệc Sơ rất tốt cho nên bất chấp An Dập trở thành người như thế nào, cô cũng hy vọng hắn không phải chịu quá nhiều tổn thương.
Thấy An Dập, trong lòng Hạ Diệc Sơ có bao nhiêu khó chịu thì An Thuần lại có bấy nhiêu vui sướng.
"Thế nào? Anh trai ở nơi này có khỏe không?"
Một mình An Thuần tiến vào trong, vệ sỹ đều chờ ở bên ngoài.
An Dập ngồi trên xe lăn, nghe giọng nói của An Thuần, không trả lời.
"Đáng tiếc là đôi mắt này của anh đã không còn nhìn thấy được nữa, hai chân cũng không đi lại được. Tuy là ba muốn tới thăm anh, nhưng mà em đã nói anh mắc bệnh tâm thần, thường quăng ném đồ đạc, lại còn cắn người. Ba đương nhiên tin em, sẽ không tới thăm anh nữa đâu."
"Còn có con mèo kia không biết trúng phải độc gì của anh mà em vừa đấm vừa xoa mãi vẫn không chịu thỏa mãn nguyện vọng của em. Quyền thế, địa vị, trường sinh bất lão, trong mắt chúng ta là cầu mà không được, nhưng trong tay yêu tộc của cô ta chỉ nhẹ nhàng một câu nói thôi mà."
"Như vậy mà cô ta cũng không chịu nói, cho nên dù biết đó là mèo cưng của anh, em cũng chỉ còn cách cho các nhân viên bắt nó ra làm nghiên cứu mà thôi."
"Nhưng mà cả hai sao lại ương ngạnh như nhau vậy chứ, tra tấn thế nào cũng đều không chết đi."
"Nửa năm nay không cho ăn uống, con mèo kia cũng chỉ còn bộ da là quý nhất thôi."
Hạ Diệc Sơ nghe An Thuần nói, hận không thể nhào lên cắn chết hắn.
An Dập vốn không thèm phản ứng với An Thuần, nghe đến đây thần sắc khẽ biến, hô hấp có chút dồn dập, tay nắm thành quyền.
An Thuần lúc này đưa lưng về phía An Dập nên không chú ý đến khác thường, hắn còn lo to mồm:
"Cách đây mấy ngày, hẳn là nhân viên công tác đã tiêm một ít thuốc cho anh đúng không? Đó chính là sản phẩm đầu tiên được điều chế từ máu con mèo cưng của anh đó."
"Nghiên cứu mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng có tiến triển, nhưng mà con mèo đó càng ngày càng suy nhược, bây giờ chờ chết trong lồng sắt, cũng chả biết làm gì. Cho nên sản phẩm mẫu này quả trân quý nha."
"Anh xem em tốt với anh như vậy, vật trân quý như vậy em không cho ai dùng, chỉ dùng trên người anh thôi."
An Thuần nói một hồi khiến Hạ Diệc Sơ không nghe nổi nữa, thần sắc An Dập càng trở nên thống khổ hơn, đôi tay run rẩy.
Hạ Diệc Sơ không nghĩ ngợi, nhảy lên người An Dâp, cúi đầu liếm liếm ngón tay hắn như bảo hắn bình tĩnh lại.
Hạ Diệc Sơ không chú ý đến việc đầu lưỡi của cô vậy mà không xuyên qua tay hắn mà thật sự chạm được vào mu bàn tay An Dập.
Cảm xúc ấm áp khiến thân thể An Dập run lên, khiến xích sắt trên người phát ra một âm thanh thật nhỏ.
An Thuần vui vẻ cho rằng An Dập bị mình chọc tức, khi quay đầu lại chỉ thấy An Dập vẫn bất động như núi, thần sắc đạm mạc, đôi mắt không có một chút tiêu cự, không khác gì lúc hắn vừa bước vào.
Thế là thế nào?
An Dập không phải thích con mèo kia nhất sao?
Mấy lần trước tới đây, chỉ cần hơi nhắc tới con mèo yêu đó là hắn sẽ lập tức mất khống chết. Hôm nay sao lại an tĩnh như vậy?
An Thuần nhìn chằm chằm An Dập, cẩn thận xem xét từng nét mặt An Dập, quả thật không có một chút biểu hiện tức giận gì.
An Thuần lại cười âm hiểm, tiếp tục nói những lời kích thích An Dập.
Những lời này chính là nói tỉ mỉ hơn nhưng nghiên cứu mà bọn họ làm với A Li. Hạ Diệc Sơ nghe mà chỉ muốn cắn chết tên cặn bã này.
Hạ Diệc Sơ nằm trên đùi An Dập, cảm nhận được tiếp xúc giữa mình với An Dập mặc dù cô cũng không biết hắn có cảm nhận được mình hay không.
Hạ Diệc Sơ nhìn đôi mắt không có tiêu cự của An Dập, âu sầu thở dài.
An Thuần một mình ríu rít nói cả buổi như người điên, quay đầu lại nhìn vẫn thấy An Dập không có chút nào thay đổi, đúng là tự rước lấy nhục.
An Thuần mở cửa, cho nhân viên công tác đi vào.
Bọn họ mặc áo blouse trắng, xách theo dụng cụ kiểm tra thân thể An Dập, hai người đo đạc số liệu, hai người cầm sổ ghi chép lại.
Sau cùng còn rút một ống máu của An Dập.
/545
|