Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Đi sau ông ấy là một người mà ai cũng biết, An Thuần.
"Hắn đâu?"
"An thiếu, hắn vẫn ở trong, chưa ra."
"Từ lão gia, người này nhờ ông xem xem." An Thuần cung kính nói.
"Cháu yên tâm, nếu ông đã đồng ý với cháu thì ông sẽ làm thỏa đáng. Có điều..."
"Có điều gì ạ?" An Thuần hỏi nhưng không được đáp lại.
Ánh mắt Từ lão gia dừng ở nơi nào đó, nhếch miệng cười:
"Không ngờ nơi này lại có một con yêu linh."
An Thuần và những người khác đều không rõ ông ta cười cái gì nhưng chuông cảnh báo trong lòng Hạ Diệc Sơ lại vang dội.
Ánh mắt của ông ta đúng là nhìn tới chỗ của cô.
Cô từng bước lùi về phía sau.
Lão Từ không cho cô cơ hội trốn thoát, nhanh chóng lấy ra một lá bùa, miệng niệm chú, lá bùa bốc cháy.
Hắn ném lá bùa tới nơi Hạ Diệc Sơ đứng, cô xoay người bỏ chạy. Khi lá bùa sắp chạm vào Hạ Diệc Sơ, một cơn lốc đánh tới, hất ngược lá bùa trở về, tro tàn rơi trên mặt đất.
Hạ Diệc Sơ lúc này mới biết ông ta không phải muốn công kích mình mà là muốn cô lộ nguyên hình.
An Thuần kinh ngạc nhận ra:
"Mèo chín đuôi? Vì sao mày lại ở đây?"
"Đây là phòng thí nghiệm mèo chín đuôi?"
Lão Từ nhìn Hạ Diệc Sơ, lại nhìn An Thuần.
"Không, không phải." An Thuần nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, lắc lắc đầu.
"Cháu vừa mới ở phòng thí nghiệm bên kia, con mèo chín đuôi kia nửa sống nửa chết nằm trong lồng sắt, không thể chạy đến đây. Hẳn là một con mèo chín đuôi khác. Từ lão gia, hay là chúng ta bắt nó đi, vừa khéo con kia cũng sắp chết rồi. Máu của nó có thể cải lão hoàn đồng đó."
Ánh mắt An Thuần tham lam nhìn Hạ Diệc Sơ. Cô chán ghét nhíu mày.
Lão Từ nhìn Hạ Diệc Sơ, biểu tình cũng y như An Thuần, tham lam đáng ghê tởm.
Lão Từ rút kiếm, công kích về phía Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nhảy lên né tránh. Nhát kiếm kia đã bị một thanh kiếm khác chặn lại vang lên âm thanh chói tai.
"An Dập!"
"Từ lão gia, gϊếŧ hắn cho cháu."
"Không ngờ chỉ là một đứa trẻ ranh."
Lão Từ nhanh chóng đánh giá An Dập, lại nói với An Thuần:
"Cháu mang người lui ra ngoài hết đi, để tránh lát nữa lạm sát người vô tội."
Từ sau khi quen biết lão Từ, An Dập biết thế giới này không chỉ có con người, còn có nhiều yêu ma quỷ quái, cùng với những người tu đạo.
An Thuần nghe lão Từ nói như vậy, vội thưa:
"Vâng, Từ lão gia, nơi này giao lại cho ông. Chúng cháu đi đây!"
An Thuần kéo theo đám người đi theo cầu thang rời khỏi đây, nơi này giờ chỉ còn An Dập, Từ lão đạo và Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ đứng bên chân An Dập, mở to mắt nhìn, vẫn kiêng kị Từ lão đạo.
Từ lão đạo lại cười ha Hạ Diệc Sơ:
"Cái tên An Thuần ngu ngốc kia, có trong tay vật tốt như vậy cũng không biết, dám lấy làm thí nghiệm, đúng là mù mắt."
"Cũng làm khó hai người, bị nhốt ở đây lâu như vậy, nếu tôi biết hai người có thể chất tốt như vậy thì đã không để hai người bị hắn hành hạ. An Dập, cậu là anh trai của An Thuần phải không? Cậu đi theo tôi chứ dù sao An gia cũng đã vứt bỏ cậu. Nếu cậu muốn báo thù, tôi sẽ giúp cậu."
Hạ Diệc Sơ nhanh nhảu:
"Được, ông đem An Thuần bắt nhốt lại, tra tấn hắn, chúng tôi sẽ đi theo ông. Dù sao bây giờ cũng không có chỗ để đi."
"Nói thật ư?" Từ lão đạo nhìn Hạ Diệc Sơ.
"Đương nhiên, chúng ta cữu vĩ nhất tộc chưa bao giờ gạt người."
Hạ Diệc Sơ cao ngạo ngẩng đầu.
Từ lão đạo nhíu mày, nhanh chóng đi lên cầu thang.
Nháy mắt, An Thuần bị đè xuống.
=================================
/545
|