Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Hạ Diệc Sơ ở trong phòng, thử đi thử lại nhiều lần, vẫn không thể biến thành người. Đây không phải là điều quá bất ngờ nhưng cũng khiến cô có chút thất vọng.
Hạ Diệc Sơ lăn trên thảm, lại nghe tiếng xe quen thuộc, phấn chấn chạy bước nhỏ ra khỏi phòng.
Ra khỏi cửa cô đã thấy ngay An Dập đang xuống xe, Hạ Diệc Sơ chạy đến bên chân hắn.
"Hôm nay ở nhà có ngoan không?"
An Dập cười, ôm Hạ Diệc Sơ lên, thuận tay vuốt ve bộ lông xù xù. Hạ Diệc Sơ run run lỗ tai, cảm thấy cổ mình không thoải mái.
"Meooo."
"Về sau A Li sẽ không đi lạc."
An Dập cười cười, sửa lại chiêc vòng cổ bóng loáng trên bộ lông xù của cô.
Hạ Diệc Sơ nhảy xuống chạy đến soi gương, trên cổ cô là một chiếc vòng tinh xảo kèm theo một thẻ bài có viết hai chữ "A Li".
Hạ Diệc Sơ: "......"
An Dập lần này về không chỉ mang theo vòng cổ, còn mang nhiều thức ăn vặt cho mèo. Nhìn Hạ Diệc Sơ cúi mình gặm cá khô nhỏ, An Dập cười không dứt, lại bỏ vào chén nước của cô một viên thuốc.
Thuốc viên gặp nước liền tan, An Dập đem chén nước đến cho Hạ Diệc Sơ. Cô vốn đã quen được hầu hạ, cơm bưng nước rót nên không nghi ngờ gì vươn đầu lưỡi liếm liếm nước.
Đến chiều tối, Hạ Diệc Sơ cảm thấy có chút không thích hợp, không biết có phải tâm lý có vấn đề gì không, trong cơ thể cô như có cái gì đó đang kêu gào, muốn phóng xuất ra.
Hạ Diệc Sơ đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui, kể cả khi An Dập ôm cô, cô cũng giùng giằng thoát ra.
"An Dập, con mèo hoang này động dục à? Đi tới đi lui hoài, lúc trước có triệt sản chưa?"
Hạ Diệc Sơ thân thể cứng đờ, cô kẹp chặt đuôi, chạy nhanh vào phòng An Dập.
Động dục?
Cô?!
Hạ Diệc Sơ không biết An Dập nghe lời nói của Dương Y Y thì có suy nghĩ gì nhưng mà cô thì lại ngủ mơ thấy mình biến thành người.
Nửa tỉnh nửa mê, Hạ Diệc Sơ thấy toàn thân khô nóng, xương cốt như bị kéo giãn ra, loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Hạ Diệc Sơ mơ mơ màng màng mở mắt thấy ánh trăng bên ngoài tràn qua cửa sổ, cô quay đầu thì thấy An Dập đang nằm ngủ bên cạnh.
Bất quá......
Hình ảnh này sao lại quen thuộc như vậy. Còn chỗ cảm xúc kia...
Hạ Diệc Sơ cúi đầu mới phát hiện mình đã thật sự biến thành người. Không phải là nằm mơ.
Hạ Diệc Sơ khó xử, bây giờ không biết làm thế nào để ra ngoài rồi ngày mai An Dập tỉnh lại, cô biết giải thích thế nào với hắn.
An Dập trở mình nằm nghiêng, vòng tay đặt lên eo cô, hô hấp phả vào cổ Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ thấy được mùi dược liệu vây quanh.
Đây là chuyện gì?
Hạ Diệc Sơ nằm im bất động, đợi cho hơi thở của An Dập đều đều, cô mới nhẹ tay nâng tay An Dập lên. Bất ngờ, An Dập mở hai mắt.
"Cô là ai?"
An Dập không những không bỏ tay ra khỏi người cô, mà còn xiết chặt hơn.
"Tôi..." Hạ Diệc Sơ nghẹn, không nói nên lời.
An Dập nhìn quanh không thấy cục bột trắng kia đâu, dừng mắt trên người Hạ Diệc Sơ, tự sắp xếp sự tình trong đầu.
"A Li?!"
"Tôi... đột nhiên biến thành người, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo trước được không?"
Hạ Diệc Sơ e lệ, cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt đáng thương nhìn An Dập.
Cô không biết là mình biến thành người nhưng chưa hoàn toàn, cặp tai mèo trên đầu vẫn còn run run mỗi khi nói chuyện.
An Dập thâm thúy nhìn cô:
"Mặc quần áo làm gì? Dù sao cũng cởi mà."
An Dập nói xong, đưa tay kéo chăn lên, trực tiếp đè người dưới thân, hôn xuống.
"Đừng mà, đừng như vậy."
Hạ Diệc Sơ dùng tay đẩy ra nhưng An Dập lại bóp nhẹ lỗ tai mèo của cô một chút khiến toàn thân Hạ Diệc Sơ mềm nhũn trong lòng hắn.
An Dập vừa hôn, vừa nhéo mặt Hạ Diệc Sơ:
"Lâu như vậy mới biến thành người, em nói xem anh có nên phạt em không?"
Không đợi cô trả lời, An Dập lại cúi xuống hôn lần nữa.
==============================
/545
|