Editor: JR
Ngày hôm sau, khi Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh liền nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Thiên Trần phóng đại trước mắt. Ban đầu Hạ Diệc Sơ còn xấu hổ nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, Hạ Diệc Sơ không có một chút xấu hổ nào thậm chí còn mỉm cười chào hỏi với Mặc Thiên Trần: "Thiên Trần, sớm nha, hôm nay ngươi vẫn tới sớm nhỉ."
"Ừ." Mặc Thiên Trần cười cười, một đôi mắt đen rực rỡ lấp lánh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Diệc Sơ, cùng hắn chào hỏi rồi trực tiếp xuống giường đi qua một bên thay quần áo, ánh mắt thâm u của Mặc Thiên Trần dừng trên dáng người cô sau khi đã cởi bỏ trung y trong vài giây.
Hạ Diệc Sơ đối với ánh mắt mang theo tia lửa nóng của hắn thì không hề phát hiện, nhanh chóng mặc quần áo của mình vào. Cô dừng ánh mắt trên người Mặc Thiên Trần, hắn liền bước chân đi tới bên người cô, kéo cô tới bàn trang điểm. Rồi lấy một cây lược gỗ, động tác quen thuộc giúp Hạ Diệc Sơ chải tóc.
Khi Hồng Nguyệt và Bích Ngọc ở bên ngoài bưng vào khăn và thau để Hạ Diệc Sơ rửa mặt thì nhìn thấy hình ảnh Mặc Thiên Trần đang nghiêm túc trang điểm giúp Hạ Diệc Sơ.
Ba ngàn sợi tóc của Hạ Diệc Sơ sớm đã được hắn xử lý tốt. Hình tượng vẻ mặt lạnh lẽo của Mặc Thiên Trần biểu hiện ở trước mặt người ngoài lúc này đều sụp đổ. Bây giờ mặt hắn đầy vẻ thâm tình, thần sắc chuyên chú giúp Hạ Diệc Sơ trang điểm, bộ dáng khiêm tốn, ôn nhuận như là một tiểu tức phụ, nào còn hình dáng túc giống ngày thường. Khi Mặc Thiên Trần giúp Hạ Diệc Sơ vẽ lông mày xong, lúc muốn thu tay, lại đột nhiên bị Hạ Diệc Sơ bắt lấy.
"Thiên Trần, sau khi chúng ta ăn cơm xong có thể cùng nhau đi ra ngoài dạo phố không? Ta thật sự đã rất lâu không có ra khỏi phủ." Hạ Diệc Sơ kéo tay hắn quơ trái quơ phải, ngôn ngữ không tự chủ liền mang theo một cỗ thân mật mà ngay cả cô cũng không phát hiện, đuôi lông mày một mảnh thân cận và cầu xin nhìn hắn. Mặc Thiên Trần sửng sốt, sau khi hắn trọng sinh, quả thật Hạ Diệc Sơ chưa hề bước chân ra khỏi phủ. Vài lần cô đề nghị đi ra ngoài chơi đều luôn bị hắn cự tuyệt. Sau đó cô không có nhắc tới nữa, giống như là sợ hắn không vui. Mà hắn gần đây thật sự là quá bận, lại không để ý cô ở phủ đệ ngây người đã lâu.
Nghĩ đến đoạn thời gian thu săn, đáy mắt Mặc Thiên Trần liền xẹt qua một mảnh ám trầm.
Mặc Thiên Trần suy nghĩ trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, trên mặt đối với Hạ Diệc Sơ vẫn là biểu cảm khờ ngốc nhưng mang theo một tia hưng phấn: "Được, ta cũng đã lâu không có đi ra ngoài."
Mặc Thiên Trần thật vất vả mới đồng ý nhưng Hạ Diệc Sơ lại không có phúc cùng hắn đi ra ngoài dạo phố. Sau khi Hạ Diệc Sơ được Mặc Thiên Trần đồng ý liền đứng dậy đi rửa mặt, rồi ngồi ở trước bàn tròn cùng Mặc Thiên Trần ăn bữa sáng.
Hai người ngồi gần nhau, thần sắc thân mật, thường giúp đối phương gắp đồ ăn. Rõ ràng hết thảy đều là một hình ảnh tốt, cho nên khi Mặc Thiên Trần phát hiện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đạo hàn quang, hắn cũng không sốt ruột. Hắn đã được tiền nhiệm chưởng môn truyền cho tu vi cùng công pháp, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn lại chăm chỉ tu luyện, tu vi tuy rằng không thể nói là mạnh nhất thiên hạ nhưng để đối phó một cái tiểu lâu la là không có vấn đề.
Chỉ là!
Mặc Thiên Trần lại không nghĩ đến ở thời điểm cuối cùng, Hạ Diệc Sơ ở bên cạnh lại ném chén đũa trong tay, cả người bổ nhào vào người hắn!
"Phụt" một tiếng.
Nguyên bản chủy thủ kia muốn đâm Mặc Thiên Trần nhưng vì biến cố nên trực tiếp đâm vào trong thân thể Hạ Diệc Sơ. Mặc Thiên Trần không thể tin mở to mắt, duỗi tay hướng người đánh lén đánh một chưởng liền đem nàng đánh bay ra ngoài. Hiện trường tức khắc thành một mảnh hỗn loạn, tên ám sát giả dạng thành nha hoàn giờ phút này đã bị Mặc Thiên Trần đánh bay đi ra ngoài ngã trên mặt đất, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, bọn nha hoàn trong phòng vừa chứng kiến một người chết, liền cất giọng la lớn lớn.
"Câm miệng!"
Mặc Thiên Trần rống lên giận dữ, toàn bộ người trong phòng tức khắc đều yên tĩnh như hến.
"Thanh Phong, mau đi đem một Thái Y trong cung bắt về đây cho ta!" Mặc Thiên Trần một bên phân phó với Thanh Phong đang ẩn mình, một bên cẩn thận ôm Hạ Diệc Sơ vào ngực mình, thân thủ nhanh chóng đi về phòng. Giờ phút này biểu cảm trên mặt Mặc Thiên Trần cực kỳ trấn định, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm, chỉ có Hạ Diệc Sơ mới nhìn thấy đáy mắt hắn đang rất yếu ớt và kinh sợ.
"Thiên Trần, đừng sợ, ta không có việc gì đâu." Hạ Diệc Sơ cố gắng giơ tay, duỗi tay bắt được quần áo trước ngực hắn.
Chất lỏng từ trong thân thể nàng cuồn cuộn không ngừng chảy ra, giống như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ tươi đẹp. Cô như không cảm giác được đau đớn, bởi vì mất máu quá nhiều mà dần dần khuôn mặt trở nên tái nhợt nhưng lại lộ ra ý cười thanh thản, nhẹ giọng an ủi hắn: "Ta không thể cùng ngươi đi dạo phố chơi. Nhưng là, bộ dáng Thiên Trần lãnh khốc này tuy rằng có chút lạnh nhưng là thật tốt à, như vậy sẽ không có người nào dám khi dễ ngươi."
"Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng nói chuyện, đừng nói chuyện." Mặc Thiên Trần cẩn thận đem Hạ Diệc Sơ đặt lên giường, đôi tay hắn ướt dầm dề, bất tri bất giác bị chất lỏng trong thân thể cô chảy ra làm nhiễm đỏ. Nhìn miệng vết thương của Hạ Diệc Sơ bị cắm vào một thanh chủy thủ chói lọi. Mặc Thiên Trần không dám lộn xộn, thật cẩn thận đem đầu tới trước mặt Hạ Diệc Sơ, môi hắn di chuyển xuống phía dưới, dán lên cái trán, mắt, cái mũi trên gương mặt Hạ Diệc Sơ. Đáy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, thanh âm Mặc Thiên Trần run run nói: "Nhiễm Nhiễm ngoan, đại phu sắp tới rồi, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi sẽ không có việc gì."
Hạ Diệc Sơ cười cười, muốn mở miệng an ủi hắn nhưng miệng lại ho ra một đạo tơ máu, miệng đầy mùi máu tươi. Vừa mới bị chủy thủ đâm trúng, vết thương truyền đến loại đau đớn tê tâm liệt phế. Động tác hô hấp ngày thường vô cùng đơn giản nhưng bây giờ đều là vô cùng gian nan. Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày, không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết vậy thì không đồng ý để hệ thống về tổng bộ nâng cấp, bằng không hiện tại cô cũng không cần chịu cực khổ như vậy. Còn có sát thủ kia cũng quá ác rồi, rõ ràng nói chỉ là diễn trò nhưng lại còn hạ tay tàn nhẫn như thế.
Càng quan trọng là...
Hạ Diệc Sơ nhìn người ngồi ở trước giường cô, vẻ mặt hối hận và lo lắng của Mặc Thiên Trần, cảm nhận được đôi tay run rẩy của đối phương đặt ở trong tay mình, trái tim liền run rẩy, một tia hối hận ở trong đầu cô sinh ra.
Cô không nên lấy sinh mệnh của mình để dọa hắn.
Nhưng hiện giờ, nghĩ cái gì cũng đều đã muộn.
Vết thương đau đến mức Hạ Diệc Sơ hận không thể lập tức chết ngất đi, nhưng lại sợ bản thân ngủ một giấc thì không có khả năng tỉnh lại.
Thế nên vẫn luôn cắn răng chống cự, Mặc Thiên Trần một bên không ngừng mở miệng bên tai Hạ Diệc Sơ cùng cô nói chuyện, gọi tên cô.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một trận bước chân, cũng không biết là ai hô lên: "Thái Y tới!"
Hạ Diệc Sơ liền buông lỏng, rốt cuộc an tâm đem bản thân vào giữa bóng tối vô biên vô hạn.
Ngày hôm sau, khi Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh liền nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Thiên Trần phóng đại trước mắt. Ban đầu Hạ Diệc Sơ còn xấu hổ nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, Hạ Diệc Sơ không có một chút xấu hổ nào thậm chí còn mỉm cười chào hỏi với Mặc Thiên Trần: "Thiên Trần, sớm nha, hôm nay ngươi vẫn tới sớm nhỉ."
"Ừ." Mặc Thiên Trần cười cười, một đôi mắt đen rực rỡ lấp lánh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Diệc Sơ, cùng hắn chào hỏi rồi trực tiếp xuống giường đi qua một bên thay quần áo, ánh mắt thâm u của Mặc Thiên Trần dừng trên dáng người cô sau khi đã cởi bỏ trung y trong vài giây.
Hạ Diệc Sơ đối với ánh mắt mang theo tia lửa nóng của hắn thì không hề phát hiện, nhanh chóng mặc quần áo của mình vào. Cô dừng ánh mắt trên người Mặc Thiên Trần, hắn liền bước chân đi tới bên người cô, kéo cô tới bàn trang điểm. Rồi lấy một cây lược gỗ, động tác quen thuộc giúp Hạ Diệc Sơ chải tóc.
Khi Hồng Nguyệt và Bích Ngọc ở bên ngoài bưng vào khăn và thau để Hạ Diệc Sơ rửa mặt thì nhìn thấy hình ảnh Mặc Thiên Trần đang nghiêm túc trang điểm giúp Hạ Diệc Sơ.
Ba ngàn sợi tóc của Hạ Diệc Sơ sớm đã được hắn xử lý tốt. Hình tượng vẻ mặt lạnh lẽo của Mặc Thiên Trần biểu hiện ở trước mặt người ngoài lúc này đều sụp đổ. Bây giờ mặt hắn đầy vẻ thâm tình, thần sắc chuyên chú giúp Hạ Diệc Sơ trang điểm, bộ dáng khiêm tốn, ôn nhuận như là một tiểu tức phụ, nào còn hình dáng túc giống ngày thường. Khi Mặc Thiên Trần giúp Hạ Diệc Sơ vẽ lông mày xong, lúc muốn thu tay, lại đột nhiên bị Hạ Diệc Sơ bắt lấy.
"Thiên Trần, sau khi chúng ta ăn cơm xong có thể cùng nhau đi ra ngoài dạo phố không? Ta thật sự đã rất lâu không có ra khỏi phủ." Hạ Diệc Sơ kéo tay hắn quơ trái quơ phải, ngôn ngữ không tự chủ liền mang theo một cỗ thân mật mà ngay cả cô cũng không phát hiện, đuôi lông mày một mảnh thân cận và cầu xin nhìn hắn. Mặc Thiên Trần sửng sốt, sau khi hắn trọng sinh, quả thật Hạ Diệc Sơ chưa hề bước chân ra khỏi phủ. Vài lần cô đề nghị đi ra ngoài chơi đều luôn bị hắn cự tuyệt. Sau đó cô không có nhắc tới nữa, giống như là sợ hắn không vui. Mà hắn gần đây thật sự là quá bận, lại không để ý cô ở phủ đệ ngây người đã lâu.
Nghĩ đến đoạn thời gian thu săn, đáy mắt Mặc Thiên Trần liền xẹt qua một mảnh ám trầm.
Mặc Thiên Trần suy nghĩ trong đầu, nhưng trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, trên mặt đối với Hạ Diệc Sơ vẫn là biểu cảm khờ ngốc nhưng mang theo một tia hưng phấn: "Được, ta cũng đã lâu không có đi ra ngoài."
Mặc Thiên Trần thật vất vả mới đồng ý nhưng Hạ Diệc Sơ lại không có phúc cùng hắn đi ra ngoài dạo phố. Sau khi Hạ Diệc Sơ được Mặc Thiên Trần đồng ý liền đứng dậy đi rửa mặt, rồi ngồi ở trước bàn tròn cùng Mặc Thiên Trần ăn bữa sáng.
Hai người ngồi gần nhau, thần sắc thân mật, thường giúp đối phương gắp đồ ăn. Rõ ràng hết thảy đều là một hình ảnh tốt, cho nên khi Mặc Thiên Trần phát hiện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đạo hàn quang, hắn cũng không sốt ruột. Hắn đã được tiền nhiệm chưởng môn truyền cho tu vi cùng công pháp, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn lại chăm chỉ tu luyện, tu vi tuy rằng không thể nói là mạnh nhất thiên hạ nhưng để đối phó một cái tiểu lâu la là không có vấn đề.
Chỉ là!
Mặc Thiên Trần lại không nghĩ đến ở thời điểm cuối cùng, Hạ Diệc Sơ ở bên cạnh lại ném chén đũa trong tay, cả người bổ nhào vào người hắn!
"Phụt" một tiếng.
Nguyên bản chủy thủ kia muốn đâm Mặc Thiên Trần nhưng vì biến cố nên trực tiếp đâm vào trong thân thể Hạ Diệc Sơ. Mặc Thiên Trần không thể tin mở to mắt, duỗi tay hướng người đánh lén đánh một chưởng liền đem nàng đánh bay ra ngoài. Hiện trường tức khắc thành một mảnh hỗn loạn, tên ám sát giả dạng thành nha hoàn giờ phút này đã bị Mặc Thiên Trần đánh bay đi ra ngoài ngã trên mặt đất, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, bọn nha hoàn trong phòng vừa chứng kiến một người chết, liền cất giọng la lớn lớn.
"Câm miệng!"
Mặc Thiên Trần rống lên giận dữ, toàn bộ người trong phòng tức khắc đều yên tĩnh như hến.
"Thanh Phong, mau đi đem một Thái Y trong cung bắt về đây cho ta!" Mặc Thiên Trần một bên phân phó với Thanh Phong đang ẩn mình, một bên cẩn thận ôm Hạ Diệc Sơ vào ngực mình, thân thủ nhanh chóng đi về phòng. Giờ phút này biểu cảm trên mặt Mặc Thiên Trần cực kỳ trấn định, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm, chỉ có Hạ Diệc Sơ mới nhìn thấy đáy mắt hắn đang rất yếu ớt và kinh sợ.
"Thiên Trần, đừng sợ, ta không có việc gì đâu." Hạ Diệc Sơ cố gắng giơ tay, duỗi tay bắt được quần áo trước ngực hắn.
Chất lỏng từ trong thân thể nàng cuồn cuộn không ngừng chảy ra, giống như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ tươi đẹp. Cô như không cảm giác được đau đớn, bởi vì mất máu quá nhiều mà dần dần khuôn mặt trở nên tái nhợt nhưng lại lộ ra ý cười thanh thản, nhẹ giọng an ủi hắn: "Ta không thể cùng ngươi đi dạo phố chơi. Nhưng là, bộ dáng Thiên Trần lãnh khốc này tuy rằng có chút lạnh nhưng là thật tốt à, như vậy sẽ không có người nào dám khi dễ ngươi."
"Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng nói chuyện, đừng nói chuyện." Mặc Thiên Trần cẩn thận đem Hạ Diệc Sơ đặt lên giường, đôi tay hắn ướt dầm dề, bất tri bất giác bị chất lỏng trong thân thể cô chảy ra làm nhiễm đỏ. Nhìn miệng vết thương của Hạ Diệc Sơ bị cắm vào một thanh chủy thủ chói lọi. Mặc Thiên Trần không dám lộn xộn, thật cẩn thận đem đầu tới trước mặt Hạ Diệc Sơ, môi hắn di chuyển xuống phía dưới, dán lên cái trán, mắt, cái mũi trên gương mặt Hạ Diệc Sơ. Đáy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, thanh âm Mặc Thiên Trần run run nói: "Nhiễm Nhiễm ngoan, đại phu sắp tới rồi, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi sẽ không có việc gì."
Hạ Diệc Sơ cười cười, muốn mở miệng an ủi hắn nhưng miệng lại ho ra một đạo tơ máu, miệng đầy mùi máu tươi. Vừa mới bị chủy thủ đâm trúng, vết thương truyền đến loại đau đớn tê tâm liệt phế. Động tác hô hấp ngày thường vô cùng đơn giản nhưng bây giờ đều là vô cùng gian nan. Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày, không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết vậy thì không đồng ý để hệ thống về tổng bộ nâng cấp, bằng không hiện tại cô cũng không cần chịu cực khổ như vậy. Còn có sát thủ kia cũng quá ác rồi, rõ ràng nói chỉ là diễn trò nhưng lại còn hạ tay tàn nhẫn như thế.
Càng quan trọng là...
Hạ Diệc Sơ nhìn người ngồi ở trước giường cô, vẻ mặt hối hận và lo lắng của Mặc Thiên Trần, cảm nhận được đôi tay run rẩy của đối phương đặt ở trong tay mình, trái tim liền run rẩy, một tia hối hận ở trong đầu cô sinh ra.
Cô không nên lấy sinh mệnh của mình để dọa hắn.
Nhưng hiện giờ, nghĩ cái gì cũng đều đã muộn.
Vết thương đau đến mức Hạ Diệc Sơ hận không thể lập tức chết ngất đi, nhưng lại sợ bản thân ngủ một giấc thì không có khả năng tỉnh lại.
Thế nên vẫn luôn cắn răng chống cự, Mặc Thiên Trần một bên không ngừng mở miệng bên tai Hạ Diệc Sơ cùng cô nói chuyện, gọi tên cô.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một trận bước chân, cũng không biết là ai hô lên: "Thái Y tới!"
Hạ Diệc Sơ liền buông lỏng, rốt cuộc an tâm đem bản thân vào giữa bóng tối vô biên vô hạn.
/545
|