Edit: Bối tiểu yêu
️️️ ️️️ ️️️ ️️️
Khi Hiên Viên Vinh tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng.
Cổ truyền đến từng đợt đau đớn, hắn bị trói ngồi trên ghế, cả người không thể động đậy.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh đèn mờ nhạt lay động, trong góc tường một tiếng cười truyền tới
“Rốt cuộc cũng tỉnh.”
Tuyên Vân Chi khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỉm cười xuất hiện trong tầm mắt Hiên Viên Vinh.
Hắn lập tức nhăn mày, trên mặt ôn nhu tất cả đều biến mất, trong mắt hàm chứa chán ghét
“Tuyên Vân Chi?”
Hắn nhớ rõ trước khi hắn ngất xỉu, nữ nhân này đã giới thiệu tên mình.
Tuyên Vân Chi cúi người nhìn Hiên Viên Vinh, không để ý sự chán ghét trong mắt hắn
“Tưởng Tiểu Liên chen chân vào cuộc hôn nhân giữa tôi cùng Cung Vũ, chung quy lại cũng chỉ là tiểu tam mà thôi, thế mà cũng khiến cho Hiên Viên thiếu gia hết mức che chở?”
Cô thể hiện một bộ mặt ghen ghét không cam lòng.
Hiên Viên Vinh nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi, nói từng câu từng chữ
“Cô vĩnh viễn không hiểu, em ấy là người lương thiện ôn nhu luôn muốn giúp đở người khác, không giống như cô ác độc tàn nhẫn, cô cảm thấy cuộc hôn nhân này cô xứng đáng có được?!”
Tuyên Vân Chi nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn cố nén ý cười, trên mặt xuất hiện phẫn nộ,
“Cho nên cô ta làm tiểu tam là lẽ thường tình? Cô ta đi câu dẫn chồng người ta, phá hủy hạnh phúc của họ là chuyện bình thường? Nói tôi độc ác còn Tưởng Tiểu Liên thì hiền lương thục đức làm người thương tiếc không dám tổn thương? Cô ta dựa vào cái gì??!”
Hiên Viên Vinh nghe Tuyên Vân Chi nói, ánh mắt càng thêm khinh thường cùng chán ghét
“Có thể nói ra lời khó nghe như vậy, đủ để nhìn ra lòng dạ hẹp hòi, trách không được Nam Cung Vũ không cần cô.”
Tuyên Vân Chi nghe được tên Nam Cung Vũ, trên mặt biểu tình xuất hiện một cái chớp mắt dại ra, nhìn Hiên Viên Vinh thần sắc nghiêm túc
“Tôi cùng Tưởng Tiểu Liên vốn không có thù, chỉ cần cô ta buôn tha cho Cung Vũ trả anh ấy lạ cho tôi, thì chuyện trước đó tôi sẽ bỏ qua không truy cứu, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.”
Hiên Viên Vinh nhìn Tuyên Vân Chi chuyển biến, còn có khi nhắc tới đến Nam Cung Vũ biểu tình yếu ớt cùng say mê, làm hắn mày nhăn lại, không nói gì.
Cô nhìn vẻ mặt của hắn, từng bước ép sát
“Chắc tôi đoán không nhần thì Hiên Viên thiếu gia rất thích Tưởng Tiểu Liên?!”
Hiên Viên Vinh trên mặt xuất hiện cảnh giác.
Tuyên Vân Chi trên mặt thần sắc biến hóa cuối cùng cười, nói
“Tôi đối với chuyện này thì không hứng thú cho lắm, chỉ hơi thắc mắc Hiên Viên thiếu gia thích Tưởng Tiểu Liên đến như vậy vì sao không cưới về làm vợ? Lại phải nhường cho Nam Cung Vũ?”
Hiên Viên Vinh hừ một tiếng,
“Không phải ai cũng giống như cô yêu một cách ích kỷ như vậy.”
Tuyên Vân Chi ý cười càng sâu,
“Đúng, tôi yêu một cách ích kỷ, nhưng nếu Tưởng Tiểu Liên gả cho Nam Cung Vũ, hiện tại mọi người ngoài kia ai cũng biết cô ta là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, thanh danh thật là đẹp, không phải nói Hiên Viên thiếu gia rất yêu Tưởng Tiểu Liên sao? Hay đây chỉ là lời nói suông?”
Hiên Viên Vinh trầm mặc, hắn lần này tới chỗ này cũng là muốn cho chính mình cơ hội cuối cùng, nếu tiểu Liên nguyện ý, hắn sẽ cho cô một gia đình hoàn mỹ.
“Hiên Viên Vinh, chúng ta giao dịch đi.”
“Liền tính là tiểu Liên rời khỏi Nam Cung Vũ, cô cũng không chiếm được hắn.”
Nghe cô muốn giao dịch với mình, Hiên Viên Vinh bất giác nhận ra ý đồ của cô muốn làm gì.
Mày nhăn càng chặc, khẩu khí càng trịnh trọng
“Nên nhớ tôi có đem Tưởng Tiểu Liên đi thì cô cũng không thể nào quay về bên Nam Cung Vũ được nữa.”
Tuyên Vân Chi không để bụng
“Tôi đây muốn thử một lần, bất quá, chỉ cần Hiên Viên thiếu gia mang Tưởng Tiểu Liên đi, tôi có thể bảo đảm, sẽ không làm hại đến cô ta.
Còn có thể để cô ta sống an ổn đến hết cuộc đời mà không lo nghĩ gì, này còn không phải là ước muốn của Tưởng Tiểu Liên sao?”
Trong phòng tối, Tuyên Vân Chi thận trọng bước từng dẫn đường.
Ở căn phòng bên cạnh, “cạch” một tiếng Tư Vân Tà kéo tai nghe xuống đặt trên bàn.
Trên mặt biểu tình không có nửa phần biến hóa, trong ánh mắt chợt lóe một tia nguy hiểm nhưng rất nhanh liền biến mất.
- --------------------oOo----------------------.
/57
|