Edit: Mi An
Beta: LoBe
* * *
"Mạch tượng của lục biểu ca hữu lực ôn hòa hơn không ít, huynh sinh ra đã mang bệnh trong người, Trường Ninh tài cán vụng về, chỉ bảo đảm rằng sau này huynh sẽ không phát bệnh, nhưng không thể chữa khỏi." Dư Duyệt thở dài, bệnh từ trong thai là khó trị nhất từ trước đến nay, gần như sẽ đi theo người bệnh cả đời, dù Biển Thước, Hoa Đà còn sống cũng đau đầu không thôi.
Mạc Ly Dạ thì không có vẻ thất vọng hay không cam lòng, chỉ thanh nhã cười cười, "Có thể không phát bệnh đã là vạn hạnh, Trường Ninh làm rất tốt rồi."
"Thế nên xin Lục biểu ca nghe lời đại phu một chút, đừng giày vò thân mình tại cái nơi gió xuân lạnh lẽo này nữa." Dư Duyệt vẫn không kiềm được nhấn mạnh thêm lần nữa, phải biết rằng vì thân thể hắn mà nàng đã lật biết bao nhiêu sách y cổ, tốn bao nhiêu dược liệu trân quý, cuối cùng gia hỏa này còn ở đây hóng gió lạnh, tức chết mất!
Mạc Ly Dạ dùng khăn che đi nụ cười bên khóe môi, bỗng ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Dư Duyệt, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta rất khó khống chế bản thân, haizzz, tuy nhiên vẫn có biện pháp."
"Là gì vậy?" Dư Duyệt khó hiểu nhìn hắn.
"Trường Ninh gả cho ta, như vậy muội lúc nào cũng có thể giám sát ta."
Dư Duyệt: "..."
Cái gì?
Yến Ngữ, Yến Họa trợn tròn mắt: "..."
Biến thái!
Phương Trần cạn lời há hốc mồm: "..."
Điện hạ, phương pháp uyển chuyển mà ngài nói đâu?
Vì lời cầu hôn thình lình của Mạc Ly Dạ mà mấy người hóa đá, cả rừng mai lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng gió thổi rì rào.
Rất lâu sau, Dư Duyệt chớp chớp mắt, không có vẻ ngượng ngùng gì, nhìn khóe môi của người đối diện đnag mang ý cười trong veo, nhưng trong mắt phượng lại là sự nghiêm túc đến khó tả, "Lục biểu ca đang thương lượng với muội?"
"..."
Câu trả lời dường như bất ngờ nhưng lại nằm trong dự kiến làm Mạc Ly Dạ khẽ bật cười, mắt phượng ôn hòa, giọng ôn nhu, nhưng câu nói..
"Không, ta đang tỏ tình với muội."
Dư Duyệt: "..."
Đừng dùng bộ dạng quân tử ôn nhuận đoan chính thanh nhã này mà nói ra mấy lời lưu manh bá đạo đó được không?
"Vậy Lục biểu ca còn hỏi muội làm gì?" Dư Duyệt cạn lời nhìn hắn.
"Hôn nhân đời người chỉ có một lần, ta hy vọng Trường Ninh cam tâm tình nguyện gả cho ta." Mạc Ly Dạ ôn nhu nói, duỗi tay nhẹ nhàng vén sợi tóc đen rơi trước mặt nàng ra sau tai, đôi mắt phượng sâu thẳm ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa sáng ngời của nàng.
* * *
"Quận chúa, lời Lục điện hạ thì sao ạ?" Rời Thính Tuyết cung, Yến Ngữ có chút muốn nói lại thôi nhìn Dư Duyệt, nghĩ đến lời Lục hoàng tử nói vừa rồi, Yến Ngữ chỉ có một cảm giác, sài lang! Không biết xấu hổ!
Nhưng không thể phủ nhận rằng, khi đối mặt với Tam hoàng tử, Yến Ngữ có thể bình tĩnh tự nhiên. Nhưng Lục hoàng tử, hắn nhìn như ôn hòa vô hại, nhưng mỗi lần đối mặt, trong lòng Yến Ngữ luôn thấp thỏm, thậm chí là.. sợ hãi!
"Hoàng Quý Phi và điện hạ sẽ không gả quận chúa cho Lục hoàng tử đâu, dẫu sao cơ thể ngài ấy.." Tuy nói như vậy, nhưng không khó nghe ra sự không chắc chắn trong giọng Yến Họa.
Dư Duyệt khẽ cười một tiếng, "Sao phải suy nghĩ quá nhiều, nếu không thể phản kháng, vậy vui vẻ tiếp nhận."
Ít nhất gả cho Mạc Ly Dạ còn tốt hơn rất nhiều so với gả cho Mạc Ly Cẩn, quan trọng nhất là nàng cũng không ghét hắn, tuy nhiên trong lòng phần nhiều là cảm kích vì hắn đã cứu mình, giúp mình, mà chung quy Dư Duyệt nàng cũng phải gả đi.
"Nhưng nếu sau này ngài ấy.." Leo lên vị trí ấy, nhất định sẽ tam cung lục viện, quận chúa phải làm sao bây giờ?
"Trong cuộc sống luôn có người lướt ngang qua rồi mất dạng, vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không, đều do suy nghĩ của mình, nếu không đáng giá, bỏ đi là được, đi tìm thứ mình có được, sao phải khó xử chính mình chứ?"
Dư Duyệt nhìn cung đình vừa trang nghiêm vừa nặng nề có mái ngói lưu li, nhẹ giọng nói, ai ngờ được tương lai chứ? Nàng chỉ cầu mong một đời khỏe mạnh, còn tình cảm, nàng sẽ không bài xích, cũng sẽ không lạc lối. Nếu Mạc Ly Dạ thật lòng với nàng, nàng sẽ hồi đáp bằng chân tâm, nếu hắn vô tâm, vậy nàng cần gì phải cưỡng cầu?
Trường Ninh không hiểu tình yêu, Dư Duyệt cũng không hiểu, trưởng công chúa Vĩnh Bình từng nói, tình yêu giống như pháo hoa, rực rỡ sáng ngời, khiến người ta mê muội, nhưng lại chợt lóe lên rồi biến mất, không giữ được, nhưng tình thân lại là rượu nhưỡng ngươi tự mình ủ, chỉ cần ngươi quan tâm đến nó, nguyện ý hao phí thời gian của mình, cuối cùng nó sẽ trở thành một ly rượu ngon khiến người ta nhớ mãi không quên.
Tình yêu ấy à, quá yếu ớt, chỉ cần nứt rạn một chút thì sẽ sụp đổ ngay, nhưng tình thân dung nhập vào trong cốt nhục thì vĩnh viễn không dứt bỏ được.
Đối với nam nhân mà nói, một nữ nhân là gì cả, lúc nào cũng có người để thay thế, chỉ khi trở thành thân nhân hòa hợp vào sinh hoạt của hắn mới trở nên không gì thay thế nổi. Nếu hai người thật sự thành phu thê, chỉ cần Mạc Ly Dạ có tâm, Dư Duyệt cũng sẽ nguyện ý sống chung với hắn.
Tại Thính Tuyết cung, Phương Trần có chút sốt ruột nhìn điện hạ nhà mình đang nhàn nhã thưởng trà, "Điện hạ, ngài.. thẳng thừng (lưu manh) như vậy, quận chúa Trường Ninh tức giận thì làm sao bây giờ? Còn nữa, nếu ngài ấy nói cho Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, vậy ngài.." bị lột da chắc rồi!
Phương Trần nhớ lại sự hung hãn của hoàng quý phi và trưởng công chúa Vĩnh Bình, rùng mình một cái, thân thể yếu ớt của điện hạ có thể chịu được bị hai vị đại lão ấy giày vò không?
Mạc Ly Dạ cười khẽ, mắt phượng ôn hòa, "Trường Ninh là một nữ tử thông minh lý trí." Cho dù lúc trước nàng không thể lui hôn với Mạc Ly Cẩn, nàng vẫn sẽ lợi dụng sự yêu thích của Mạc Ly Cẩn, day dứt mà sống là tốt nhất, Bạch Du Nhi chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót mà thôi, còn hoàng quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, "Hoàng mẫu phi và cô mẫu sẽ biết nên lựa chọn thế nào mới là điều tốt nhất cho Trường Ninh."
Phương Trần cái hiểu cái không gật đầu, xem ra điện hạ nhà mình đã tính xong mọi chuyện, ai, tâm tư chủ tử khó dò, hắn vẫn là làm tốt bổn phận thì hơn, đừng tò mò chuyện khác quá nhiều, dù sao hắn cũng không hiểu!
Beta: LoBe
* * *
"Mạch tượng của lục biểu ca hữu lực ôn hòa hơn không ít, huynh sinh ra đã mang bệnh trong người, Trường Ninh tài cán vụng về, chỉ bảo đảm rằng sau này huynh sẽ không phát bệnh, nhưng không thể chữa khỏi." Dư Duyệt thở dài, bệnh từ trong thai là khó trị nhất từ trước đến nay, gần như sẽ đi theo người bệnh cả đời, dù Biển Thước, Hoa Đà còn sống cũng đau đầu không thôi.
Mạc Ly Dạ thì không có vẻ thất vọng hay không cam lòng, chỉ thanh nhã cười cười, "Có thể không phát bệnh đã là vạn hạnh, Trường Ninh làm rất tốt rồi."
"Thế nên xin Lục biểu ca nghe lời đại phu một chút, đừng giày vò thân mình tại cái nơi gió xuân lạnh lẽo này nữa." Dư Duyệt vẫn không kiềm được nhấn mạnh thêm lần nữa, phải biết rằng vì thân thể hắn mà nàng đã lật biết bao nhiêu sách y cổ, tốn bao nhiêu dược liệu trân quý, cuối cùng gia hỏa này còn ở đây hóng gió lạnh, tức chết mất!
Mạc Ly Dạ dùng khăn che đi nụ cười bên khóe môi, bỗng ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Dư Duyệt, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta rất khó khống chế bản thân, haizzz, tuy nhiên vẫn có biện pháp."
"Là gì vậy?" Dư Duyệt khó hiểu nhìn hắn.
"Trường Ninh gả cho ta, như vậy muội lúc nào cũng có thể giám sát ta."
Dư Duyệt: "..."
Cái gì?
Yến Ngữ, Yến Họa trợn tròn mắt: "..."
Biến thái!
Phương Trần cạn lời há hốc mồm: "..."
Điện hạ, phương pháp uyển chuyển mà ngài nói đâu?
Vì lời cầu hôn thình lình của Mạc Ly Dạ mà mấy người hóa đá, cả rừng mai lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng gió thổi rì rào.
Rất lâu sau, Dư Duyệt chớp chớp mắt, không có vẻ ngượng ngùng gì, nhìn khóe môi của người đối diện đnag mang ý cười trong veo, nhưng trong mắt phượng lại là sự nghiêm túc đến khó tả, "Lục biểu ca đang thương lượng với muội?"
"..."
Câu trả lời dường như bất ngờ nhưng lại nằm trong dự kiến làm Mạc Ly Dạ khẽ bật cười, mắt phượng ôn hòa, giọng ôn nhu, nhưng câu nói..
"Không, ta đang tỏ tình với muội."
Dư Duyệt: "..."
Đừng dùng bộ dạng quân tử ôn nhuận đoan chính thanh nhã này mà nói ra mấy lời lưu manh bá đạo đó được không?
"Vậy Lục biểu ca còn hỏi muội làm gì?" Dư Duyệt cạn lời nhìn hắn.
"Hôn nhân đời người chỉ có một lần, ta hy vọng Trường Ninh cam tâm tình nguyện gả cho ta." Mạc Ly Dạ ôn nhu nói, duỗi tay nhẹ nhàng vén sợi tóc đen rơi trước mặt nàng ra sau tai, đôi mắt phượng sâu thẳm ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa sáng ngời của nàng.
* * *
"Quận chúa, lời Lục điện hạ thì sao ạ?" Rời Thính Tuyết cung, Yến Ngữ có chút muốn nói lại thôi nhìn Dư Duyệt, nghĩ đến lời Lục hoàng tử nói vừa rồi, Yến Ngữ chỉ có một cảm giác, sài lang! Không biết xấu hổ!
Nhưng không thể phủ nhận rằng, khi đối mặt với Tam hoàng tử, Yến Ngữ có thể bình tĩnh tự nhiên. Nhưng Lục hoàng tử, hắn nhìn như ôn hòa vô hại, nhưng mỗi lần đối mặt, trong lòng Yến Ngữ luôn thấp thỏm, thậm chí là.. sợ hãi!
"Hoàng Quý Phi và điện hạ sẽ không gả quận chúa cho Lục hoàng tử đâu, dẫu sao cơ thể ngài ấy.." Tuy nói như vậy, nhưng không khó nghe ra sự không chắc chắn trong giọng Yến Họa.
Dư Duyệt khẽ cười một tiếng, "Sao phải suy nghĩ quá nhiều, nếu không thể phản kháng, vậy vui vẻ tiếp nhận."
Ít nhất gả cho Mạc Ly Dạ còn tốt hơn rất nhiều so với gả cho Mạc Ly Cẩn, quan trọng nhất là nàng cũng không ghét hắn, tuy nhiên trong lòng phần nhiều là cảm kích vì hắn đã cứu mình, giúp mình, mà chung quy Dư Duyệt nàng cũng phải gả đi.
"Nhưng nếu sau này ngài ấy.." Leo lên vị trí ấy, nhất định sẽ tam cung lục viện, quận chúa phải làm sao bây giờ?
"Trong cuộc sống luôn có người lướt ngang qua rồi mất dạng, vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không, đều do suy nghĩ của mình, nếu không đáng giá, bỏ đi là được, đi tìm thứ mình có được, sao phải khó xử chính mình chứ?"
Dư Duyệt nhìn cung đình vừa trang nghiêm vừa nặng nề có mái ngói lưu li, nhẹ giọng nói, ai ngờ được tương lai chứ? Nàng chỉ cầu mong một đời khỏe mạnh, còn tình cảm, nàng sẽ không bài xích, cũng sẽ không lạc lối. Nếu Mạc Ly Dạ thật lòng với nàng, nàng sẽ hồi đáp bằng chân tâm, nếu hắn vô tâm, vậy nàng cần gì phải cưỡng cầu?
Trường Ninh không hiểu tình yêu, Dư Duyệt cũng không hiểu, trưởng công chúa Vĩnh Bình từng nói, tình yêu giống như pháo hoa, rực rỡ sáng ngời, khiến người ta mê muội, nhưng lại chợt lóe lên rồi biến mất, không giữ được, nhưng tình thân lại là rượu nhưỡng ngươi tự mình ủ, chỉ cần ngươi quan tâm đến nó, nguyện ý hao phí thời gian của mình, cuối cùng nó sẽ trở thành một ly rượu ngon khiến người ta nhớ mãi không quên.
Tình yêu ấy à, quá yếu ớt, chỉ cần nứt rạn một chút thì sẽ sụp đổ ngay, nhưng tình thân dung nhập vào trong cốt nhục thì vĩnh viễn không dứt bỏ được.
Đối với nam nhân mà nói, một nữ nhân là gì cả, lúc nào cũng có người để thay thế, chỉ khi trở thành thân nhân hòa hợp vào sinh hoạt của hắn mới trở nên không gì thay thế nổi. Nếu hai người thật sự thành phu thê, chỉ cần Mạc Ly Dạ có tâm, Dư Duyệt cũng sẽ nguyện ý sống chung với hắn.
Tại Thính Tuyết cung, Phương Trần có chút sốt ruột nhìn điện hạ nhà mình đang nhàn nhã thưởng trà, "Điện hạ, ngài.. thẳng thừng (lưu manh) như vậy, quận chúa Trường Ninh tức giận thì làm sao bây giờ? Còn nữa, nếu ngài ấy nói cho Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, vậy ngài.." bị lột da chắc rồi!
Phương Trần nhớ lại sự hung hãn của hoàng quý phi và trưởng công chúa Vĩnh Bình, rùng mình một cái, thân thể yếu ớt của điện hạ có thể chịu được bị hai vị đại lão ấy giày vò không?
Mạc Ly Dạ cười khẽ, mắt phượng ôn hòa, "Trường Ninh là một nữ tử thông minh lý trí." Cho dù lúc trước nàng không thể lui hôn với Mạc Ly Cẩn, nàng vẫn sẽ lợi dụng sự yêu thích của Mạc Ly Cẩn, day dứt mà sống là tốt nhất, Bạch Du Nhi chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót mà thôi, còn hoàng quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, "Hoàng mẫu phi và cô mẫu sẽ biết nên lựa chọn thế nào mới là điều tốt nhất cho Trường Ninh."
Phương Trần cái hiểu cái không gật đầu, xem ra điện hạ nhà mình đã tính xong mọi chuyện, ai, tâm tư chủ tử khó dò, hắn vẫn là làm tốt bổn phận thì hơn, đừng tò mò chuyện khác quá nhiều, dù sao hắn cũng không hiểu!
/54
|