Editor: Miêu Bàn Tử
Tay Tần Nguyệt Chiêu nắm lấy mền gấm, hung hăng siết chặt.
Sau đó thở dài một hơi, đồng thời trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó chịu.
Không bị thị tẩm, vậy tất cả suy nghĩ vừa nãy mà mình lo lắng cũng không thành vấn đề, nhưng mà... Vì cái gì mà trong thân thể mình đột nhiên xông ra cảm giác không thoải mái vậy?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Ân, đi về."
Tần Nguyệt Chiêu rất nhanh liền buông lỏng tay ra, đáp lại.
Thần sắc trên mặt vẫn là nhàn nhạt, giống như không quan tâm tới việc này chút nào, Hoàng Thượng có tới hay không, Tô Đát Kỷ có phải là cậy sủng mà kiêu ngạo dẫm đạp mặt mũi của nàng ta hay không, cũng không có gì đáng kể.
Đối mặt với chủ tử thản nhiên rộng lượng như thế, Bạch Sương lại tức giận thay,
"Nàng ta cũng thật quá đáng! Mỗi ngày trông ngóng Hoàng Thượng không thả coi như thôi đi, nương nương ngài lâu như vậy mới đến một lần, nàng ta còn muốn quấy nhiễu..."
"Bạch Sương!"
Tần Nguyệt Chiêu thấp giọng, nghiêm nghị nói,
"Ăn nói cẩn thận."
Bạch Sương quỳ trên mặt đất oán giận không chịu nổi lúc này mới nhớ tới, các nàng còn đang ở Càn Nguyên Điện, khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, chỉ có thể đem tất cả bất mãn nuốt vào trong bụng.
Đám nô tài Càn Nguyên Điện vạn vạn không nghĩ tới, thị tẩm còn có vụ bị leo cây, không có dự bị để lại kiệu.
Mà bây giờ để Bạch Sương về cung của nàng gọi người nâng kiệu tới thì quá tốn thời gian. Thế là Chiêu Tiệp Dư luôn luôn khoan dung độ lượng nghĩ nghĩ, quyết định tự mình trở về.
Ban đêm ở hậu cung không chỉ có gió mát nổi lên bốn phía, thổi vào trong các điện bỏ trống, còn phát ra âm thanh "Ô ô" kinh khủng, làm người ta rợn người vô cùng.
Trên đường đi Bạch Sương hãi hùng khiếp vía, nép sát vào người Tần Nguyệt Chiêu, ủy khuất nói,
"Nương nương, ngài thật quá dễ nói chuyện, cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không đoạt, người khác mới có thể bò lên trên đầu ngài!"
Lúc Hoàng Thượng mới bước lên nắm quyền, Tần Nguyệt Chiêu là một người trong nhóm tú nữ được tuyển vào cung sớm nhất, cùng với nàng ta là Trịnh quý phi, không những sớm thăng lên hàng Phi, mà còn đứng đầu vị trí hậu cung. Chỉ có nàng ta không màng danh lợi, chưa từng tranh thủ tình cảm, đã nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đạt được một vị trí Tiệp Dư.
Mà vũ cơ kia, mới tiến cung mấy ngày đã một bước lên trời, phẩm vị đều vượt qua chủ tử nhà mình!
Dung mạo, phẩm chất, tính cách cùng tài hoa đức hạnh của nương nương đều là nhất đẳng, vì cái gì Hoàng Thượng không nhìn thấy vậy?
Bạch Sương lại bất bình thay chủ tử nhà mình.
Lúc này hai người đi trên đường mòn trống trải, gió đêm cứ tới một trận rồi thêm một trận, Tần Nguyệt Chiêu vì thị tẩm nên bên trong chỉ mặc sa y đơn bạc, mặc dù bên ngoài che thêm kiện áo choàng vẫn là ngăn không được cảm giác lạnh thấu xương.
Nàng ta nắm thật chặt áo choàng trên thân, nở nụ cười như có như không.
Phong cảnh chỗ cao tuyệt đẹp, ai không nguyện ý độc chiếm?
Chỉ tiếc gia thế nàng ta không có căn cơ của tú nữ. Nếu không phải một mực làm ra một bộ dáng không tranh không đoạt, nàng ta có thể sống đến hiện tại hay không cũng là vấn đề.
Nhưng mà... Nàng ta cũng không phải hao phí nhiều năm ở trong cung như vậy.
Các phi tần khác lo tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng Thượng, Tần Nguyệt Chiêu thì âm thầm trù tính, đem thế lực khắp nơi nắm ở trên tay.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Sủng ái của nam nhân giống như lục bình không rễ, lay động lạc trôi theo gió. Cho dù hôm nay bảo ngươi làm hoàng hậu, thì ngày mai cũng có thể phế đi ngươi. Chỉ khi mình có được quyền lực thực sự, mới là bàn thạch vững chãi không thể phá!
Tần Nguyệt Chiêu ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ở trên trời, trong mắt lóe lên dã tâm bừng bừng, hoàn toàn trái ngược với vẻ không màng danh lợi ngày thường.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Ờ, hậu cung của Tô hồ ly chờ dã tâm của cô! Cố lên nhé cô gái ngok nghek:))))))
Tay Tần Nguyệt Chiêu nắm lấy mền gấm, hung hăng siết chặt.
Sau đó thở dài một hơi, đồng thời trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó chịu.
Không bị thị tẩm, vậy tất cả suy nghĩ vừa nãy mà mình lo lắng cũng không thành vấn đề, nhưng mà... Vì cái gì mà trong thân thể mình đột nhiên xông ra cảm giác không thoải mái vậy?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Ân, đi về."
Tần Nguyệt Chiêu rất nhanh liền buông lỏng tay ra, đáp lại.
Thần sắc trên mặt vẫn là nhàn nhạt, giống như không quan tâm tới việc này chút nào, Hoàng Thượng có tới hay không, Tô Đát Kỷ có phải là cậy sủng mà kiêu ngạo dẫm đạp mặt mũi của nàng ta hay không, cũng không có gì đáng kể.
Đối mặt với chủ tử thản nhiên rộng lượng như thế, Bạch Sương lại tức giận thay,
"Nàng ta cũng thật quá đáng! Mỗi ngày trông ngóng Hoàng Thượng không thả coi như thôi đi, nương nương ngài lâu như vậy mới đến một lần, nàng ta còn muốn quấy nhiễu..."
"Bạch Sương!"
Tần Nguyệt Chiêu thấp giọng, nghiêm nghị nói,
"Ăn nói cẩn thận."
Bạch Sương quỳ trên mặt đất oán giận không chịu nổi lúc này mới nhớ tới, các nàng còn đang ở Càn Nguyên Điện, khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, chỉ có thể đem tất cả bất mãn nuốt vào trong bụng.
Đám nô tài Càn Nguyên Điện vạn vạn không nghĩ tới, thị tẩm còn có vụ bị leo cây, không có dự bị để lại kiệu.
Mà bây giờ để Bạch Sương về cung của nàng gọi người nâng kiệu tới thì quá tốn thời gian. Thế là Chiêu Tiệp Dư luôn luôn khoan dung độ lượng nghĩ nghĩ, quyết định tự mình trở về.
Ban đêm ở hậu cung không chỉ có gió mát nổi lên bốn phía, thổi vào trong các điện bỏ trống, còn phát ra âm thanh "Ô ô" kinh khủng, làm người ta rợn người vô cùng.
Trên đường đi Bạch Sương hãi hùng khiếp vía, nép sát vào người Tần Nguyệt Chiêu, ủy khuất nói,
"Nương nương, ngài thật quá dễ nói chuyện, cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không đoạt, người khác mới có thể bò lên trên đầu ngài!"
Lúc Hoàng Thượng mới bước lên nắm quyền, Tần Nguyệt Chiêu là một người trong nhóm tú nữ được tuyển vào cung sớm nhất, cùng với nàng ta là Trịnh quý phi, không những sớm thăng lên hàng Phi, mà còn đứng đầu vị trí hậu cung. Chỉ có nàng ta không màng danh lợi, chưa từng tranh thủ tình cảm, đã nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đạt được một vị trí Tiệp Dư.
Mà vũ cơ kia, mới tiến cung mấy ngày đã một bước lên trời, phẩm vị đều vượt qua chủ tử nhà mình!
Dung mạo, phẩm chất, tính cách cùng tài hoa đức hạnh của nương nương đều là nhất đẳng, vì cái gì Hoàng Thượng không nhìn thấy vậy?
Bạch Sương lại bất bình thay chủ tử nhà mình.
Lúc này hai người đi trên đường mòn trống trải, gió đêm cứ tới một trận rồi thêm một trận, Tần Nguyệt Chiêu vì thị tẩm nên bên trong chỉ mặc sa y đơn bạc, mặc dù bên ngoài che thêm kiện áo choàng vẫn là ngăn không được cảm giác lạnh thấu xương.
Nàng ta nắm thật chặt áo choàng trên thân, nở nụ cười như có như không.
Phong cảnh chỗ cao tuyệt đẹp, ai không nguyện ý độc chiếm?
Chỉ tiếc gia thế nàng ta không có căn cơ của tú nữ. Nếu không phải một mực làm ra một bộ dáng không tranh không đoạt, nàng ta có thể sống đến hiện tại hay không cũng là vấn đề.
Nhưng mà... Nàng ta cũng không phải hao phí nhiều năm ở trong cung như vậy.
Các phi tần khác lo tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng Thượng, Tần Nguyệt Chiêu thì âm thầm trù tính, đem thế lực khắp nơi nắm ở trên tay.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Sủng ái của nam nhân giống như lục bình không rễ, lay động lạc trôi theo gió. Cho dù hôm nay bảo ngươi làm hoàng hậu, thì ngày mai cũng có thể phế đi ngươi. Chỉ khi mình có được quyền lực thực sự, mới là bàn thạch vững chãi không thể phá!
Tần Nguyệt Chiêu ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ở trên trời, trong mắt lóe lên dã tâm bừng bừng, hoàn toàn trái ngược với vẻ không màng danh lợi ngày thường.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Ờ, hậu cung của Tô hồ ly chờ dã tâm của cô! Cố lên nhé cô gái ngok nghek:))))))
/195
|