Editor: Miêu Bàn Tử
Nhưng mà Tô Đát Kỷ không cho hắn cơ hội này.
Không đợi Tiêu Ngự nói chuyện, nàng nhanh chân vọt thẳng đến trước mặt Lan Phi, ống tay lắc một cái, rơi ra mấy bụi hoa lác đác lưa thưa héo queo héo quắt.
"Đây! Coi như ta bồi thường cho ngươi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ đứng, Lan Phi quỳ.
Ở trên cao nhìn xuống, giọng điệu y như ban thưởng.
Đây là mỉa mai mình chỉ xứng với loại hoa dại lụi tàn này?
Từ nhỏ đến lớn Lan Phi đều được nuông chiều, cho dù có tiến vào cung cũng có Triệu Thái Phó làm chỗ dựa cho nàng ta, đâu có trải qua loại khi dễ, thậm chí là nhục nhã đến cỡ này?
Nàng ta tức giận đến toàn thân đều phát run,
"Hoàng Thượng! Ngài nhìn nàng ta một chút nàng ta có ý gì!"
Tiêu Ngự cũng cảm thấy cử chỉ này của nàng có chút quá phận, kêu lên:
"Lý Quý tần!"
Bỗng nhiên Tô Đát Kỷ xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, lạnh giọng hỏi:
"Cho nên Hoàng Thượng cũng cảm thấy là thần thiếp sai?"
Để nam chính nếm trái ngọt quá nhiều rồi, đây chính là thời điểm gây sóng gió để tình cảm được thăng hoa hơn.
Tiêu Ngự:???
Trẫm chưa có nói gì hết, trẫm không có ý tứ này, nàng đừng nói lung tung!
"Tâm tình thần thiếp không tốt muốn hái một đóa hoa thì thế nào? Còn muốn thần thiếp dập đầu tạ tội với một đoá hoa? Đạo lý này ở đâu ra!"
Tô Đát Kỷ quật cường nói,
"Vậy mỗi ngày các ngươi ăn heo dê trâu bò, có phải cũng nên dập đầu bồi tội với chúng nó hay không?"
Vừa nghĩ tới tâm tình của nàng không tốt là bởi vì giữa trưa hắn hỏi nàng chuyện của Hiền Phi, hai chữ "Làm càn" đã đến bên miệng liền bị Tiêu Ngự nuốt trở vào.
Chuyện này nếu như tra ra nguyên nhân, hình như hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Lan Phi lại không nhịn được,
"Làm càn! Ngươi dám để Hoàng Thượng dập đầu với súc sinh! Đây chính là phạm tội đại bất kính, nên loạn côn đánh chết!"
Tô Đát Kỷ liếc nàng ta một chút, khinh bỉ nói:
"Ta chỉ nói các ngươi với heo dê trâu bò, ngươi lại nói Hoàng Thượng với súc sinh. Có loạn côn đánh chết cũng phải đánh chết ngươi trước!"
"Ngươi!"
Lan Phi không nghĩ tới tự đưa bản thân vào thế bí, bị chặn họng đến nỗi một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận hướng về phía Tiêu Ngự cầu hắn:
"Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp!"
Tô Đát Kỷ lại cứng hơn nàng ta, cất cao giọng hỏi:
"Hoàng Thượng, cuối cùng là ngài có muốn giết ta hay không? Nếu như ngài không giết, vậy ta liền đi trước."
Nói xong, cũng không đợi Tiêu Ngự có phản ứng, quay người rời đi.
Từ đầu tới đuôi, ngay cả làm lễ cũng không có mà đi mất.
Lan Phi ngẩn người.
Vũ cơ đê tiện này thế mà lại phách lối đến trình độ này rồi?
Nàng ta không dám tin nhìn về phía Tiêu Ngự, tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình để thị vệ đem người cản lại rồi răn dạy trách phạt một phen, lại không nghĩ rằng, hắn chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, thậm chí hai đầu lông mày còn có chút vẻ lo lắng.
Hình như tiểu yêu tinh này tức giận không nhẹ.
Không biết vì cái gì, nhìn nàng không cao hứng, trong đáy lòng của hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không quá dễ chịu.
Hắn vẫn thích bộ dáng cười cười nói nói của nàng hơn.
Thấy Tiêu Ngự nhìn qua phương hướng Tô Đát Kỷ rời đi đến xuất thần, Lan Phi răng đều muốn cắn nát. Rõ ràng chịu ủy khuất là mình, hắn lại lo lắng cho vũ cơ kia?
Nàng ta chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở ngực, cực kỳ không phục, không nhịn được mà hỏi:
"Hoàng Thượng, chuyện này cứ chấm dứt như vậy?"
Tiêu Ngự thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, ôn nhu khuyên nhủ:
"Trẫm sẽ gọi người đi đến các nơi rồi chuyển hoa trở về, ái phi thích dạng gì?"
Ý tứ này chính là dàn xếp ổn thỏa, không có ý định xử lý vũ cơ kia?
Ái phi? Cái kẻ đi rồi mới thực sự là ái phi của ngươi!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lan Phi cười lạnh liên tục trong lòng, ngoài miệng lại nói,
"Cảm ơn Hoàng Thượng ân điển."
Ngươi cứng rắn che chở cho nàng thật sao? Vậy ngược lại ta muốn xem xem, ngươi bảo hộ nàng được bao lâu!
Nàng ta buông mắt xuống, che giấu phong mang bén nhọn bên trong!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Em không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có kinh nghiệm đi cà khịa người khác:))))))
Nhưng mà Tô Đát Kỷ không cho hắn cơ hội này.
Không đợi Tiêu Ngự nói chuyện, nàng nhanh chân vọt thẳng đến trước mặt Lan Phi, ống tay lắc một cái, rơi ra mấy bụi hoa lác đác lưa thưa héo queo héo quắt.
"Đây! Coi như ta bồi thường cho ngươi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ đứng, Lan Phi quỳ.
Ở trên cao nhìn xuống, giọng điệu y như ban thưởng.
Đây là mỉa mai mình chỉ xứng với loại hoa dại lụi tàn này?
Từ nhỏ đến lớn Lan Phi đều được nuông chiều, cho dù có tiến vào cung cũng có Triệu Thái Phó làm chỗ dựa cho nàng ta, đâu có trải qua loại khi dễ, thậm chí là nhục nhã đến cỡ này?
Nàng ta tức giận đến toàn thân đều phát run,
"Hoàng Thượng! Ngài nhìn nàng ta một chút nàng ta có ý gì!"
Tiêu Ngự cũng cảm thấy cử chỉ này của nàng có chút quá phận, kêu lên:
"Lý Quý tần!"
Bỗng nhiên Tô Đát Kỷ xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, lạnh giọng hỏi:
"Cho nên Hoàng Thượng cũng cảm thấy là thần thiếp sai?"
Để nam chính nếm trái ngọt quá nhiều rồi, đây chính là thời điểm gây sóng gió để tình cảm được thăng hoa hơn.
Tiêu Ngự:???
Trẫm chưa có nói gì hết, trẫm không có ý tứ này, nàng đừng nói lung tung!
"Tâm tình thần thiếp không tốt muốn hái một đóa hoa thì thế nào? Còn muốn thần thiếp dập đầu tạ tội với một đoá hoa? Đạo lý này ở đâu ra!"
Tô Đát Kỷ quật cường nói,
"Vậy mỗi ngày các ngươi ăn heo dê trâu bò, có phải cũng nên dập đầu bồi tội với chúng nó hay không?"
Vừa nghĩ tới tâm tình của nàng không tốt là bởi vì giữa trưa hắn hỏi nàng chuyện của Hiền Phi, hai chữ "Làm càn" đã đến bên miệng liền bị Tiêu Ngự nuốt trở vào.
Chuyện này nếu như tra ra nguyên nhân, hình như hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Lan Phi lại không nhịn được,
"Làm càn! Ngươi dám để Hoàng Thượng dập đầu với súc sinh! Đây chính là phạm tội đại bất kính, nên loạn côn đánh chết!"
Tô Đát Kỷ liếc nàng ta một chút, khinh bỉ nói:
"Ta chỉ nói các ngươi với heo dê trâu bò, ngươi lại nói Hoàng Thượng với súc sinh. Có loạn côn đánh chết cũng phải đánh chết ngươi trước!"
"Ngươi!"
Lan Phi không nghĩ tới tự đưa bản thân vào thế bí, bị chặn họng đến nỗi một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận hướng về phía Tiêu Ngự cầu hắn:
"Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp!"
Tô Đát Kỷ lại cứng hơn nàng ta, cất cao giọng hỏi:
"Hoàng Thượng, cuối cùng là ngài có muốn giết ta hay không? Nếu như ngài không giết, vậy ta liền đi trước."
Nói xong, cũng không đợi Tiêu Ngự có phản ứng, quay người rời đi.
Từ đầu tới đuôi, ngay cả làm lễ cũng không có mà đi mất.
Lan Phi ngẩn người.
Vũ cơ đê tiện này thế mà lại phách lối đến trình độ này rồi?
Nàng ta không dám tin nhìn về phía Tiêu Ngự, tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình để thị vệ đem người cản lại rồi răn dạy trách phạt một phen, lại không nghĩ rằng, hắn chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, thậm chí hai đầu lông mày còn có chút vẻ lo lắng.
Hình như tiểu yêu tinh này tức giận không nhẹ.
Không biết vì cái gì, nhìn nàng không cao hứng, trong đáy lòng của hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không quá dễ chịu.
Hắn vẫn thích bộ dáng cười cười nói nói của nàng hơn.
Thấy Tiêu Ngự nhìn qua phương hướng Tô Đát Kỷ rời đi đến xuất thần, Lan Phi răng đều muốn cắn nát. Rõ ràng chịu ủy khuất là mình, hắn lại lo lắng cho vũ cơ kia?
Nàng ta chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở ngực, cực kỳ không phục, không nhịn được mà hỏi:
"Hoàng Thượng, chuyện này cứ chấm dứt như vậy?"
Tiêu Ngự thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, ôn nhu khuyên nhủ:
"Trẫm sẽ gọi người đi đến các nơi rồi chuyển hoa trở về, ái phi thích dạng gì?"
Ý tứ này chính là dàn xếp ổn thỏa, không có ý định xử lý vũ cơ kia?
Ái phi? Cái kẻ đi rồi mới thực sự là ái phi của ngươi!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lan Phi cười lạnh liên tục trong lòng, ngoài miệng lại nói,
"Cảm ơn Hoàng Thượng ân điển."
Ngươi cứng rắn che chở cho nàng thật sao? Vậy ngược lại ta muốn xem xem, ngươi bảo hộ nàng được bao lâu!
Nàng ta buông mắt xuống, che giấu phong mang bén nhọn bên trong!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Em không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có kinh nghiệm đi cà khịa người khác:))))))
/195
|