Editor: Miêu Bàn Tử
Ánh mắt bễ nghễ của đế vương vừa quét qua, tất cả mọi người đang say mê ngắm Tô Đát Kỷ đều bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu.
Nhưng mà trong lòng còn đang âm thầm líu lưỡi.
Các nữ quyến thì không nói, các nam nhân càng u mê đến mãnh liệt lợi hại.
Trong lúc đấy, bọn họ dồn dập hiểu được những lời đồn đại kia.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như mình có được tiểu vưu vật xinh đẹp như thế, khẳng định bản thân còn sủng ái hơn cả Tiêu Ngự!
Tiệc tối không thiếu ca múa, nhưng là có Tô Đát Kỷ ở đây, cho dù mắt của các nàng sóng sánh yêu mị, vòng eo lại mềm mại, dáng người lại nóng bỏng cũng không kích thích nổi hứng thú của bọn họ. Ai nấy cũng thừa dịp lúc mời rượu mà tranh thủ ngắm vài lần.
Nhưng mỹ nhân kia hình như không có hào hứng cho lắm, cũng không nhìn mặt bọn họ, chỉ miễn cưỡng nâng chén rượu lên, vén mạng che mặt ra rồi nhấp môi một chút.
Phi thường qua loa.
Nhưng không có ai bởi vì loại khinh thị này mà cảm thấy tức giận, ngược lại ánh mắt nóng bỏng giống như là muốn bốc cháy.
Lụa mỏng màu trắng bị nhấc lên một góc, lộ ra da thịt trắng muốt như tuyết, đúng là sáng đến mức như ánh sáng của châu ngọc.
Cánh môi đỏ mọng chỉ lộ ra một chút, lại câu người đến mức người ta chỉ muốn âu yếm!
"Lạch cạch, lạch cạch..."
Một ly rượu rơi xuống đất vang lên, đúng là có người nhìn mê mẩn đến ngay cả ly rượu nhỏ cũng không cầm được!
Tiêu Ngự không vui nhíu nhíu mày, vừa định muốn nổi nóng,
"Đinh linh Keng lang!"
Một trận vũ khí rơi xuống đất ở trong màn đêm đột ngột vang lên.
Ngay cả người mai phục cũng bị mê hoặc mà quên mất việc!
Động tĩnh vô cùng lớn khiến người ở chỗ này đều giật mình, không biết ai lớn tiếng hô to,
"Có thích khách!"
"A!!!"
"Cứu mạng!"
Kêu đau, thét lên, thút thít lập tức vang lên, hiện trường trong nháy mắt hỗn loạn cả lên. Các vị quý tộc tiếc mệnh dồn dập chạy trối chết, sợ bị thương, chỉ có Vương gia đứng ở đó không nhúc nhích, hắn cúi đầu, mắt nhìn bàn tay trống không, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Hắn cùng những thích khách kia đã giao hẹn, chỉ cần mình quẳng ly, bọn họ liền động thủ.
Kết quả, dưới tình huống vô ý thức, hắn lại làm rơi ly rượu.
Cái này thì thôi đi, nhưng bọn thích khách kia cũng bị sắc đẹp của Tô Đát Kỷ mê hoặc, ngay cả việc ra tay cũng quên!
Mất đi cơ hội quý giá, nước đi nắm chắc trong tay đúng là khuyết đi một nửa.
"Người đâu! Hộ giá!"
Phùng Lực vừa la lên, thị vệ trong cung lập tức xuất động.
Lần này, đám thích khách dù không muốn lên cũng phải kiên trì lên.
Đêm tối lờ mờ, đao kiếm rút khỏi vỏ lại sáng như tuyết, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.
Không bao lâu, trong gió đêm liền xen lẫn vị rỉ sắt, mùi máu tươi tràn ngập quét qua chóp mũi mỗi người.
Tiêu Ngự đã sớm chuẩn bị, tại xung quanh bữa tiệc này an bài đông đảo thị vệ võ nghệ cao cường, một đám ám vệ lúc này cũng hiện thân ở xung quanh hắn nghiêm mật đề phòng lấy cá lọt lưới.
Hắn bảo hộ Tô Đát Kỷ thật chặt, để mặt nàng dán vào bộ ngực của hắn, không cho nàng trông thấy những cảnh tượng đáng sợ kia, còn rảnh tay vỗ nhẹ lưng nàng để trấn an,
"Phiên Phiên đừng sợ, trẫm nhất định bảo hộ nàng chu toàn."
Tình huống nguy cấp, đao kiếm lại không có mắt, Tiêu Ngự cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, tay phải cầm một thanh bảo kiếm, cảnh giác quan sát xung quanh, cho nên không thấy biểu hiện của tiểu yêu trong ngực, nàng không hề biểu lộ khẩn trương hay sợ hãi, thậm chí... Còn đang cười!
Bởi vì nàng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, đang quỷ dị chen lấn về phía nàng.
Thì ra trừ nàng ra, Vương gia còn có một con át chủ bài khác
Tô Đát Kỷ không còn che giấu giảo hoạt trong mắt, ý cười thật sâu, cảm thấy có ý định khác.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- Át Bích ra quân!!!!!
Ánh mắt bễ nghễ của đế vương vừa quét qua, tất cả mọi người đang say mê ngắm Tô Đát Kỷ đều bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu.
Nhưng mà trong lòng còn đang âm thầm líu lưỡi.
Các nữ quyến thì không nói, các nam nhân càng u mê đến mãnh liệt lợi hại.
Trong lúc đấy, bọn họ dồn dập hiểu được những lời đồn đại kia.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như mình có được tiểu vưu vật xinh đẹp như thế, khẳng định bản thân còn sủng ái hơn cả Tiêu Ngự!
Tiệc tối không thiếu ca múa, nhưng là có Tô Đát Kỷ ở đây, cho dù mắt của các nàng sóng sánh yêu mị, vòng eo lại mềm mại, dáng người lại nóng bỏng cũng không kích thích nổi hứng thú của bọn họ. Ai nấy cũng thừa dịp lúc mời rượu mà tranh thủ ngắm vài lần.
Nhưng mỹ nhân kia hình như không có hào hứng cho lắm, cũng không nhìn mặt bọn họ, chỉ miễn cưỡng nâng chén rượu lên, vén mạng che mặt ra rồi nhấp môi một chút.
Phi thường qua loa.
Nhưng không có ai bởi vì loại khinh thị này mà cảm thấy tức giận, ngược lại ánh mắt nóng bỏng giống như là muốn bốc cháy.
Lụa mỏng màu trắng bị nhấc lên một góc, lộ ra da thịt trắng muốt như tuyết, đúng là sáng đến mức như ánh sáng của châu ngọc.
Cánh môi đỏ mọng chỉ lộ ra một chút, lại câu người đến mức người ta chỉ muốn âu yếm!
"Lạch cạch, lạch cạch..."
Một ly rượu rơi xuống đất vang lên, đúng là có người nhìn mê mẩn đến ngay cả ly rượu nhỏ cũng không cầm được!
Tiêu Ngự không vui nhíu nhíu mày, vừa định muốn nổi nóng,
"Đinh linh Keng lang!"
Một trận vũ khí rơi xuống đất ở trong màn đêm đột ngột vang lên.
Ngay cả người mai phục cũng bị mê hoặc mà quên mất việc!
Động tĩnh vô cùng lớn khiến người ở chỗ này đều giật mình, không biết ai lớn tiếng hô to,
"Có thích khách!"
"A!!!"
"Cứu mạng!"
Kêu đau, thét lên, thút thít lập tức vang lên, hiện trường trong nháy mắt hỗn loạn cả lên. Các vị quý tộc tiếc mệnh dồn dập chạy trối chết, sợ bị thương, chỉ có Vương gia đứng ở đó không nhúc nhích, hắn cúi đầu, mắt nhìn bàn tay trống không, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Hắn cùng những thích khách kia đã giao hẹn, chỉ cần mình quẳng ly, bọn họ liền động thủ.
Kết quả, dưới tình huống vô ý thức, hắn lại làm rơi ly rượu.
Cái này thì thôi đi, nhưng bọn thích khách kia cũng bị sắc đẹp của Tô Đát Kỷ mê hoặc, ngay cả việc ra tay cũng quên!
Mất đi cơ hội quý giá, nước đi nắm chắc trong tay đúng là khuyết đi một nửa.
"Người đâu! Hộ giá!"
Phùng Lực vừa la lên, thị vệ trong cung lập tức xuất động.
Lần này, đám thích khách dù không muốn lên cũng phải kiên trì lên.
Đêm tối lờ mờ, đao kiếm rút khỏi vỏ lại sáng như tuyết, tiếng chém giết nổi lên bốn phía.
Không bao lâu, trong gió đêm liền xen lẫn vị rỉ sắt, mùi máu tươi tràn ngập quét qua chóp mũi mỗi người.
Tiêu Ngự đã sớm chuẩn bị, tại xung quanh bữa tiệc này an bài đông đảo thị vệ võ nghệ cao cường, một đám ám vệ lúc này cũng hiện thân ở xung quanh hắn nghiêm mật đề phòng lấy cá lọt lưới.
Hắn bảo hộ Tô Đát Kỷ thật chặt, để mặt nàng dán vào bộ ngực của hắn, không cho nàng trông thấy những cảnh tượng đáng sợ kia, còn rảnh tay vỗ nhẹ lưng nàng để trấn an,
"Phiên Phiên đừng sợ, trẫm nhất định bảo hộ nàng chu toàn."
Tình huống nguy cấp, đao kiếm lại không có mắt, Tiêu Ngự cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, tay phải cầm một thanh bảo kiếm, cảnh giác quan sát xung quanh, cho nên không thấy biểu hiện của tiểu yêu trong ngực, nàng không hề biểu lộ khẩn trương hay sợ hãi, thậm chí... Còn đang cười!
Bởi vì nàng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, đang quỷ dị chen lấn về phía nàng.
Thì ra trừ nàng ra, Vương gia còn có một con át chủ bài khác
Tô Đát Kỷ không còn che giấu giảo hoạt trong mắt, ý cười thật sâu, cảm thấy có ý định khác.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- Át Bích ra quân!!!!!
/195
|