Editor: Miêu Bàn Tử
Một dòng khí tức ướt át bao phủ lên đôi tai mẫn cảm của hắn.
Có chút trêu đùa.
Có chút ngứa ngáy.
Nhưng tinh thần Thì Đình một chút cũng không có bị mê hoặc.
Hắn! Không! Được!
Ba chữ này giống một thanh chùy nặng, ong ong vang lên, trực tiếp đập vào trong màng nhĩ hắn.
Con ngươi sắc bén của Thì Đình bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt hàn quang lộ ra, duỗi bàn tay lớn, bắt lấy cổ chân nàng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trên tay dùng sức kéo lại, lực đạo kia giống như là muốn trực tiếp bóp nát nó.
Tô Đát Kỷ tràn ra một trận đau đớn, kêu lên một tiếng.
"Tê... A!"
Thì Đình đảo khách thành chủ, thuận thế ra sức đẩy nàng một cái, trực tiếp đưa nàng ép đến tủ rượu đối diện.
"Ầm! Phanh phanh phanh!"
Rượu được bày biện trên tủ, loạng chà loạng choạng liền rơi hết xuống dưới, vỡ toang bên chân hai người.
Tâm Tô Đát Kỷ hung hăng một nắm chặt, cảm giác tim đều bị xé nát.
Không phải vì hắn đối đãi thô bạo, mà bởi vì... trong đống rượu mà hắn làm vỡ có chai Lafite năm 82 a!
Nàng còn chưa có uống qua nữa! Đây cũng quá lãng phí đi!
Ánh mắt Thì Đình lạnh lẽo, không có nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Tô Đát Kỷ. Thấy bộ dáng này của nàng, tưởng rằng nàng chột dạ, càng muốn cười lạnh.
Nữ nhân này, sau khi bị mình chọc thủng âm mưu, không chỉ một chút hối hận đều không có, còn trăm phương ngàn kế muốn gây ra lửa giận của mình, khiến cho mình mất lý trí, để nàng đạt được mục đích, thật sự quá hèn hạ.
【 Đinh! Độ thiện cảm -2 điểm, tiến độ trước mắt 1/100 】
Nghe được cái âm thanh như đòi mạng này, trong lòng hệ thống một mảnh bi thương, bịt lấy lỗ tai, co lại đến góc tường, không dám nhìn. Editor: Miêu Bàn Tử
Rất nhanh, liền mất cmn hết điểm...
"Ninh Quân Tuyền, có câu nói là, tự gây nghiệt, không thể sống."
Ánh mắt Thì Đình giống từng cây châm thẩm thấu băng tuyết, đâm vào trong thân thể Tô Đát Kỷ,
"Đêm nay, Thì gia sẽ tới cửa từ hôn."
Câu trần thuật.
Hắn đây không phải đang thương lượng cùng mình, đây chẳng qua là đang thông báo cho mình biết!
Thì Đình về phương diện tình cảm thì trống rỗng, không có người yêu, thậm chí không có người thích. Cho nên kết hôn đối với hắn mà nói, chỉ là một nhiệm vụ cần hoàn thành mà thôi.
Mà "vị hôn thê", cũng chỉ là một cái cương vị làm việc thôi.
Cũng như quản lý trong công ty và thư ký là giống nhau, đều là nhân viên của hắn. Chỉ là phụ trách nội dung công việc khác biệt.
Lúc trước nhìn Ninh Quân Tuyền tính cách ôn hoà uyển chuyển, gia thế lại môn đăng hộ đối. Hắn hiểu rõ, điều kiện của "vị hôn thê" tốt thế này, cha mẹ sẽ đồng ý đề nghị đính hôn.
Nhân viên trong công việc phạm phải sai lầm, hắn đều có thể sa thải tùy lúc.
Vị hôn thê, cũng giống vậy.
Đối với cái người lặp đi lặp lại thủ đoạn khích mình, đùa nghịch tâm cơ với mình, Thì Đình sẽ không tha thứ!
【 Đã nói là chọc giận tổng giám đốc sẽ gây được chú ý của hắn đâu? Trên sách viết đều là gạt người! 】
Hệ thống cảm nhận được ý nghĩ nội tâm của nam chính, yên lặng đem quyển sách « 1001 loại kịch bản trêu chọc nam thần » mà tiền bối cho hắn xé nát bấy.
Quả nhiên, nguyên chủ công lược 16 năm đều không thành công, nam chính thật đúng là khó giải quyết a.
Hắn lo lắng cho hồ ly ngu ngốc, lặng lẽ thắp một cây nến.
*
Mùi thơm của rượu nho, Champagne, Whisky nồng đậm, hoà lẫn hỗn tạp bay lên, ngọt ngào mà ngà ngà say.
Tình huống bây giờ rất thích hợp để hôn.
Nhưng nhân vật nam chính lại lạnh như băng, cứng rắn nói rằng chúng ta từ hôn đi.
Đáy mắt Tô Đát Kỷ hiện lên bi thương cùng khổ sở không thể kiềm chế được. Nàng vội vàng rủ tầm mắt xuống, đem sự yếu đuối bất lực của mình che đi.
Thì Đình mắt lạnh nhìn nàng, thờ ơ.
Làm sai sự tình, nên tự gánh chịu hậu quả.
Huống chi, nữ nhân này không đáng đồng tình.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tay đang nắm cổ chân của Tô Đát Kỷ, thoáng thả lỏng sức lực một chút.
Vừa nãy chỉ lo nổi giận, cũng không có chú ý đến, chân này...
Có chút mượt.
Có chút non.
Có chút sờ tốt.
Thì Đình đang trầm mê trên cặp đùi không có chú ý tới, trong con ngươi vừa mới còn ưu thương thống khổ của Tô Đát Kỷ, bỗng nhiên lưu chuyển, quyến rũ đến cực điểm!
Thừa dịp hắn thất thần trong nháy mắt, một tay nàng ôm lấy cổ hắn, không hề báo trước liền hôn lên.
"Ngươi đã định tội ta như vậy. Không bằng.... ta đem tội danh này, thực hiện!"
—— —— —— ——
Hệ thống lộ ra ánh mắt khinh bỉ: Lafite năm 82 đều bị ngài viết đến nát, có quá đáng hay không!
Cầm cầm cứng cổ quật cường cãi lại: Ta không mua nổi, ngươi còn không để cho ta viết. Có phải ngươi nghiện lo chuyện bao đồng rồi không?
( Cầm cầm hình như là bút danh của tác giả)
*
Cầm cầm có lời muốn nói:
Ngấm ngầm thông báo trước, chương kế tiếp có thịt ăn. ⁄(⁄⁄ ⁄ω⁄ ⁄⁄)⁄
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- 1 chai Lafite giá gần 5 tỷ......
Một dòng khí tức ướt át bao phủ lên đôi tai mẫn cảm của hắn.
Có chút trêu đùa.
Có chút ngứa ngáy.
Nhưng tinh thần Thì Đình một chút cũng không có bị mê hoặc.
Hắn! Không! Được!
Ba chữ này giống một thanh chùy nặng, ong ong vang lên, trực tiếp đập vào trong màng nhĩ hắn.
Con ngươi sắc bén của Thì Đình bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt hàn quang lộ ra, duỗi bàn tay lớn, bắt lấy cổ chân nàng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Trên tay dùng sức kéo lại, lực đạo kia giống như là muốn trực tiếp bóp nát nó.
Tô Đát Kỷ tràn ra một trận đau đớn, kêu lên một tiếng.
"Tê... A!"
Thì Đình đảo khách thành chủ, thuận thế ra sức đẩy nàng một cái, trực tiếp đưa nàng ép đến tủ rượu đối diện.
"Ầm! Phanh phanh phanh!"
Rượu được bày biện trên tủ, loạng chà loạng choạng liền rơi hết xuống dưới, vỡ toang bên chân hai người.
Tâm Tô Đát Kỷ hung hăng một nắm chặt, cảm giác tim đều bị xé nát.
Không phải vì hắn đối đãi thô bạo, mà bởi vì... trong đống rượu mà hắn làm vỡ có chai Lafite năm 82 a!
Nàng còn chưa có uống qua nữa! Đây cũng quá lãng phí đi!
Ánh mắt Thì Đình lạnh lẽo, không có nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Tô Đát Kỷ. Thấy bộ dáng này của nàng, tưởng rằng nàng chột dạ, càng muốn cười lạnh.
Nữ nhân này, sau khi bị mình chọc thủng âm mưu, không chỉ một chút hối hận đều không có, còn trăm phương ngàn kế muốn gây ra lửa giận của mình, khiến cho mình mất lý trí, để nàng đạt được mục đích, thật sự quá hèn hạ.
【 Đinh! Độ thiện cảm -2 điểm, tiến độ trước mắt 1/100 】
Nghe được cái âm thanh như đòi mạng này, trong lòng hệ thống một mảnh bi thương, bịt lấy lỗ tai, co lại đến góc tường, không dám nhìn. Editor: Miêu Bàn Tử
Rất nhanh, liền mất cmn hết điểm...
"Ninh Quân Tuyền, có câu nói là, tự gây nghiệt, không thể sống."
Ánh mắt Thì Đình giống từng cây châm thẩm thấu băng tuyết, đâm vào trong thân thể Tô Đát Kỷ,
"Đêm nay, Thì gia sẽ tới cửa từ hôn."
Câu trần thuật.
Hắn đây không phải đang thương lượng cùng mình, đây chẳng qua là đang thông báo cho mình biết!
Thì Đình về phương diện tình cảm thì trống rỗng, không có người yêu, thậm chí không có người thích. Cho nên kết hôn đối với hắn mà nói, chỉ là một nhiệm vụ cần hoàn thành mà thôi.
Mà "vị hôn thê", cũng chỉ là một cái cương vị làm việc thôi.
Cũng như quản lý trong công ty và thư ký là giống nhau, đều là nhân viên của hắn. Chỉ là phụ trách nội dung công việc khác biệt.
Lúc trước nhìn Ninh Quân Tuyền tính cách ôn hoà uyển chuyển, gia thế lại môn đăng hộ đối. Hắn hiểu rõ, điều kiện của "vị hôn thê" tốt thế này, cha mẹ sẽ đồng ý đề nghị đính hôn.
Nhân viên trong công việc phạm phải sai lầm, hắn đều có thể sa thải tùy lúc.
Vị hôn thê, cũng giống vậy.
Đối với cái người lặp đi lặp lại thủ đoạn khích mình, đùa nghịch tâm cơ với mình, Thì Đình sẽ không tha thứ!
【 Đã nói là chọc giận tổng giám đốc sẽ gây được chú ý của hắn đâu? Trên sách viết đều là gạt người! 】
Hệ thống cảm nhận được ý nghĩ nội tâm của nam chính, yên lặng đem quyển sách « 1001 loại kịch bản trêu chọc nam thần » mà tiền bối cho hắn xé nát bấy.
Quả nhiên, nguyên chủ công lược 16 năm đều không thành công, nam chính thật đúng là khó giải quyết a.
Hắn lo lắng cho hồ ly ngu ngốc, lặng lẽ thắp một cây nến.
*
Mùi thơm của rượu nho, Champagne, Whisky nồng đậm, hoà lẫn hỗn tạp bay lên, ngọt ngào mà ngà ngà say.
Tình huống bây giờ rất thích hợp để hôn.
Nhưng nhân vật nam chính lại lạnh như băng, cứng rắn nói rằng chúng ta từ hôn đi.
Đáy mắt Tô Đát Kỷ hiện lên bi thương cùng khổ sở không thể kiềm chế được. Nàng vội vàng rủ tầm mắt xuống, đem sự yếu đuối bất lực của mình che đi.
Thì Đình mắt lạnh nhìn nàng, thờ ơ.
Làm sai sự tình, nên tự gánh chịu hậu quả.
Huống chi, nữ nhân này không đáng đồng tình.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tay đang nắm cổ chân của Tô Đát Kỷ, thoáng thả lỏng sức lực một chút.
Vừa nãy chỉ lo nổi giận, cũng không có chú ý đến, chân này...
Có chút mượt.
Có chút non.
Có chút sờ tốt.
Thì Đình đang trầm mê trên cặp đùi không có chú ý tới, trong con ngươi vừa mới còn ưu thương thống khổ của Tô Đát Kỷ, bỗng nhiên lưu chuyển, quyến rũ đến cực điểm!
Thừa dịp hắn thất thần trong nháy mắt, một tay nàng ôm lấy cổ hắn, không hề báo trước liền hôn lên.
"Ngươi đã định tội ta như vậy. Không bằng.... ta đem tội danh này, thực hiện!"
—— —— —— ——
Hệ thống lộ ra ánh mắt khinh bỉ: Lafite năm 82 đều bị ngài viết đến nát, có quá đáng hay không!
Cầm cầm cứng cổ quật cường cãi lại: Ta không mua nổi, ngươi còn không để cho ta viết. Có phải ngươi nghiện lo chuyện bao đồng rồi không?
( Cầm cầm hình như là bút danh của tác giả)
*
Cầm cầm có lời muốn nói:
Ngấm ngầm thông báo trước, chương kế tiếp có thịt ăn. ⁄(⁄⁄ ⁄ω⁄ ⁄⁄)⁄
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- 1 chai Lafite giá gần 5 tỷ......
/195
|