Chương 4: bắt đầu lại
vTừ chương này chuyện sẽ không kể bằng lời của nhân vật nam chính mà được kể bằng lời của tác giả
-Vâng được rồi ngày mai con sẽ đi con sẽ thực hiện như lời con đã húa các người muốn con làm gì thì con sẽ làm, nhưng con cần gặp một người mà trong cuộc dời con người đó là quan trọng nhất(nước mắt cậu râng râng không rơi ra ngoài nhưng khuôn mặt thể hiện rõ sự buồn bã)
Ông ta lẳng lặng gật đầu, cậu đứng dậy lập tức ra khỏi nhà giật chìa chiếc mui trần màu trắng trên tay tên vệ rồi quát lớn: đừng ai đi theo tôi cả
Cậu lên xe phóng nhanh đến nơi(nhà của nguyễn kim hoa)vào lúc này trời khoảng 9 giờ tối mưa bắt đầu nhỏ giọt rồi nặng hạt dần, mặc cho trời mưa to cậu lao ra bấm chuông dồn rã nhà nó nhưng vẫn không ai mỡ cửa, cậu ướt sũng bắt đầu run nhưng mặc kệ nó cậu hét to :
-tại sao vậy hả Hoa ? tôi đã giải quyết mọi chuyện mọi chuyện rồi mà còn gì tôi chưa làm sao?vì em tôi dã làm tất cả rồi ,ngày mai tôi đi du học rồi tất cả cũng chỉ vì em.Tôi chỉ muốn hỏi em một chuyện rằng “ Liệu từ trước đến giời, em… đã từng…yêu tôi chưa?. Tôi thật sự tất yêu em, tôi chỉ có em là tất cả, em có thể không trả lời, nhưng xin hãy đợi tôi, đợi tôi quay về với em.
Tiếng chuông tin nhắn iphone vang lên, cậu mở mấy, thấy dòng tin nhắn: “ mày đi đi, tao thật sự ghét mày,hãy bước ra khỏi cuộc đời tao đi, tao van xin mày. Yêu mày? Mày có quá ảo tưởng không? Cho dù mày là ai, mày có thế lực thế nào, mày có cuộc sống thế nào thì tao vẫn ghét mày, bởi vì mày quá tốt với tao, tốt đến đáng sợ ,thật kinh tởm”.
Chiếc iphones rơi xuống và cậu cũng ngã xuống, chân quỳ dưới mưa, nước mắt xen lẫn hạt mưa, có lẽ từ giây phút này cậu đã ghét mưa, cậu ôm chặt trái tim, nước mắt rơi vô điều kiện, cậu nhìn lên nhà nó, nhìn lên căn phòng tối duy nhất, cậu dựa người vào cổng nhà nó, tay cầm chiếc điện thoại, mưa vẫn cứ rơi. Trong lúc đó, trên căn phòng tối, nó cầm chiếc điện thoại, trong bộ váy trắng vẻ đẹp như thiên thần của nó khiên tôi cũng ganh tỵ,nó ngồi xuống ngay bên của sổ, tay ôm mặt khóc, nước mắt nó lăng chạy từ khóe mặt rồi rơi xuống đất, từng giọt, tùng giọt một: “ không phải là em không yêu anh, mà là em đã làm tổn thương anh, em không còn đủ tư cách để đến với anh, mong anh tha thứ.
Vẻ đẹp đẹp của nó được nhận ngay cả lúc khóc, những nụ cười khi bên nó, những chuyện dễ thương mà nó làm kuôn khiến mọi người sao xuyến. Ngoài cửa sỏ, mưa vẫn rơi, trong ánh đèn đêm những nỗi buồn được đưa đi theo những đám mây, giờ đây, một lần nữa, họ lại chỉ có một mình, họ lại cô đơn trong vòng đời của họ, không 1 ai hiểu họ, cuộc đời khiến họ đến với nhau nhưng cũng khiến họ phải xa nhau, chỉ một là chờ duyên phận, một lần nữa. Đây là 1 chuyện tình buồn, chuyện tình này sẽ kết thúc ở đây?
Sáng hôm sau
Trời đã ráo nắng,tiếng chuông rin nhắn của cậu reo lên, giật mình tỉnh giậy, cậu đã ngủ trước của nhà của nó trong đêm qua, mở tin nhắn: “ Nam à, mày về đi. Tao xin lỗi”. Đọc xong tin nhắn, nó đập điện thoại xuống đất,chiếc điện thoại nát bét, chỉ còn những mãnh vở: “ Hoa, em đang đùa giỡn với tôi ư? Vì em tôi sẽ thay đổi thôi , tôi sẽ trở thành một kẻ mà ai cũng phỉa sợ , kể cả em.
Cậu lên xe, phóng về nhà, về đến nhà, bước vào của, cậu ngất xủi ngay, lên cơn sốt cao (40ْđộ
Cậu tỉnh dậy: ba à, vé máy bay đâu, còn cần đi ngay.
Khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta lạnh tóc gáy, giọng nói trầm lại, lạnh ngắt, không còn ấm áp nữa.
Cậu đã thay đổi vì nó.
Đến sân bay, cậu luyến tiếc nhìn lại một lần nữa, nhưng cũng không có ai, bước lên máy bay với ba nuôi của cậu, cậu lẩm bẩm 1 câu: “ Em sẽ hối hận bởi vì em đã khiến tôi hận em, có lẽ tôi vừa yêu và vừa hận em rồi.” Cậu nhếch mép cười một cái, máy bay cất cánh, cậu rời khỏi nước.
Hận- thù-yêu-đau-khổ-cô đơn.
vTừ chương này chuyện sẽ không kể bằng lời của nhân vật nam chính mà được kể bằng lời của tác giả
-Vâng được rồi ngày mai con sẽ đi con sẽ thực hiện như lời con đã húa các người muốn con làm gì thì con sẽ làm, nhưng con cần gặp một người mà trong cuộc dời con người đó là quan trọng nhất(nước mắt cậu râng râng không rơi ra ngoài nhưng khuôn mặt thể hiện rõ sự buồn bã)
Ông ta lẳng lặng gật đầu, cậu đứng dậy lập tức ra khỏi nhà giật chìa chiếc mui trần màu trắng trên tay tên vệ rồi quát lớn: đừng ai đi theo tôi cả
Cậu lên xe phóng nhanh đến nơi(nhà của nguyễn kim hoa)vào lúc này trời khoảng 9 giờ tối mưa bắt đầu nhỏ giọt rồi nặng hạt dần, mặc cho trời mưa to cậu lao ra bấm chuông dồn rã nhà nó nhưng vẫn không ai mỡ cửa, cậu ướt sũng bắt đầu run nhưng mặc kệ nó cậu hét to :
-tại sao vậy hả Hoa ? tôi đã giải quyết mọi chuyện mọi chuyện rồi mà còn gì tôi chưa làm sao?vì em tôi dã làm tất cả rồi ,ngày mai tôi đi du học rồi tất cả cũng chỉ vì em.Tôi chỉ muốn hỏi em một chuyện rằng “ Liệu từ trước đến giời, em… đã từng…yêu tôi chưa?. Tôi thật sự tất yêu em, tôi chỉ có em là tất cả, em có thể không trả lời, nhưng xin hãy đợi tôi, đợi tôi quay về với em.
Tiếng chuông tin nhắn iphone vang lên, cậu mở mấy, thấy dòng tin nhắn: “ mày đi đi, tao thật sự ghét mày,hãy bước ra khỏi cuộc đời tao đi, tao van xin mày. Yêu mày? Mày có quá ảo tưởng không? Cho dù mày là ai, mày có thế lực thế nào, mày có cuộc sống thế nào thì tao vẫn ghét mày, bởi vì mày quá tốt với tao, tốt đến đáng sợ ,thật kinh tởm”.
Chiếc iphones rơi xuống và cậu cũng ngã xuống, chân quỳ dưới mưa, nước mắt xen lẫn hạt mưa, có lẽ từ giây phút này cậu đã ghét mưa, cậu ôm chặt trái tim, nước mắt rơi vô điều kiện, cậu nhìn lên nhà nó, nhìn lên căn phòng tối duy nhất, cậu dựa người vào cổng nhà nó, tay cầm chiếc điện thoại, mưa vẫn cứ rơi. Trong lúc đó, trên căn phòng tối, nó cầm chiếc điện thoại, trong bộ váy trắng vẻ đẹp như thiên thần của nó khiên tôi cũng ganh tỵ,nó ngồi xuống ngay bên của sổ, tay ôm mặt khóc, nước mắt nó lăng chạy từ khóe mặt rồi rơi xuống đất, từng giọt, tùng giọt một: “ không phải là em không yêu anh, mà là em đã làm tổn thương anh, em không còn đủ tư cách để đến với anh, mong anh tha thứ.
Vẻ đẹp đẹp của nó được nhận ngay cả lúc khóc, những nụ cười khi bên nó, những chuyện dễ thương mà nó làm kuôn khiến mọi người sao xuyến. Ngoài cửa sỏ, mưa vẫn rơi, trong ánh đèn đêm những nỗi buồn được đưa đi theo những đám mây, giờ đây, một lần nữa, họ lại chỉ có một mình, họ lại cô đơn trong vòng đời của họ, không 1 ai hiểu họ, cuộc đời khiến họ đến với nhau nhưng cũng khiến họ phải xa nhau, chỉ một là chờ duyên phận, một lần nữa. Đây là 1 chuyện tình buồn, chuyện tình này sẽ kết thúc ở đây?
Sáng hôm sau
Trời đã ráo nắng,tiếng chuông rin nhắn của cậu reo lên, giật mình tỉnh giậy, cậu đã ngủ trước của nhà của nó trong đêm qua, mở tin nhắn: “ Nam à, mày về đi. Tao xin lỗi”. Đọc xong tin nhắn, nó đập điện thoại xuống đất,chiếc điện thoại nát bét, chỉ còn những mãnh vở: “ Hoa, em đang đùa giỡn với tôi ư? Vì em tôi sẽ thay đổi thôi , tôi sẽ trở thành một kẻ mà ai cũng phỉa sợ , kể cả em.
Cậu lên xe, phóng về nhà, về đến nhà, bước vào của, cậu ngất xủi ngay, lên cơn sốt cao (40ْđộ
Cậu tỉnh dậy: ba à, vé máy bay đâu, còn cần đi ngay.
Khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta lạnh tóc gáy, giọng nói trầm lại, lạnh ngắt, không còn ấm áp nữa.
Cậu đã thay đổi vì nó.
Đến sân bay, cậu luyến tiếc nhìn lại một lần nữa, nhưng cũng không có ai, bước lên máy bay với ba nuôi của cậu, cậu lẩm bẩm 1 câu: “ Em sẽ hối hận bởi vì em đã khiến tôi hận em, có lẽ tôi vừa yêu và vừa hận em rồi.” Cậu nhếch mép cười một cái, máy bay cất cánh, cậu rời khỏi nước.
Hận- thù-yêu-đau-khổ-cô đơn.
/6
|