Editor: thanh huyền
"Cha tôi sẽ giết cậu, tuyệt đối sẽ giết cậu.”
"Yên tâm, cha anh chết, tôi còn chưa có chết đâu.”Hạ bảo bối ôn hòa trả lời, "Đem anh ta buộc lại, vứt xuống biển."
Liễu An sai người đem Triệu Phong buộc lại, Triệu Phong sợ đến thét chói tai.
"Anh gọi đi, đây là trên biển, không ai nghe được đâu" Hạ bảo bối cười đến mê người, "Tôi có nhiều biện pháp để anh sống không được mà chết không xong, anh tốt nhất nên thành thật, cho tôi một lý do không giết anh."
Liễu An đem dây thừng cột vào bên hông Triệu Phong, mặt khác một đoạn cột vào đuôi thuyền, Triệu Phong không biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trong bóng đêm, Hạ bảo bối non nớt đáng yêu, nở nụ cười, nhưng mà, xung quanh lại chuyển động khí tức xơ xác tiêu điều, ác ma cùng thiên sứ kết hợp.
"Cậu muốn làm gì?"
"Không làm cái gì, cho anh vận động cực hạn, nhìn anh có thể chống bao lâu." Hạ bảo bối nói, "Đàn ông đều thích vận động cực hạn."
Ngay lúc Triệu Phong kinh ngạc, Lý Hổ đem anh ta giơ lên, phù phù một tiếng vứt xuống biển.
Triệu Phong ăn mấy miếng nước biển, lại nổi lên, "Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Hạ bảo bối cho anh ta một nụ hôn gió, chợt một âm thanh truyền đến, "Lái thuyền!"
Du thuyền chợt mở ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Triệu Phong bị trói ở đuôi thuyền bị ngâm ở dưới biển, du thuyền cứ như vậy kéo ở trên biển, đại khái một km.
Du thuyền chậm rãi ngừng.
Sắc mặt Triệu Phong trắng bệch, chăm chú cầm lấy dây thừng hô hấp, so với người chết đuối thảm hại hơn.
Như vậy cực nhanh, sợ hãi, sẽ làm anh ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là kề cận cái chết.
Giống như tự do, nhưng không có biện pháp giải thoát.
"Nếu như anh không nghĩ ra lý do để tôi không giết anh, chỉ sợ anh sẽ chết ở trên biển.” Hạ bảo bối lạnh lùng nói, "Lái thuyền!"
Thuyền lại một lần nữa lái đi, Triệu Phong thét chói tai, tiếng hét rất nhanh được nước biển bao phủ.
Bóng đêm trên mặt biển tạo ra một đường trắng xóa.
Như vậy sáu lần, Triệu Phong hôn mê .
Triệu Phong bị sợ đến lá gan đều phải phá.
Hôn mê lại bị người cứu tỉnh, thân thể Triệu Phong vẫn đang ngâm trong nước biển, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, giống như không có nửa cái mạng.
"Tiếp không xa, thì có đàn cá mập." Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Tôi rất chờ đợi anh có thể cùng cá mập múa.”
"Không muốn, không muốn, tôi có thể thả Hạ Thần Hi!" Triệu Phong khóc gào, cuối cùng cũng mở miệng, anh thật sự là không dám.
Thực sự không dám.
Đứa nhỏ này thực sự quá độc ác, thủ đoạn trừng phạt người quá ly kỳ, ai bị như thế hơn mười phút dự đoán đều phải dọa phá đảm.
“Tôi không tin anh, tôi muốn đêm nay nhìn thấy cô ấy.”
"Được, tôi lập tức gọi người thả người.”
"A, Hạ Thần Hi được thả, ai tới nhận tội.”
"Tôi đến, tôi đến, chỉ cần cậu không giết tôi.” Triệu Phong nói, "Tôi sẽ nói sự thật, là tôi không có dựa theo bản thiết kế của Hạ Thần Hi thi công, chuyện không liên quan đến cô ấy.”
Hạ bảo bối đứng ở đuôi thuyền, áo choàng màu đen hóng gió lay động, xẹt qua khí phách, bé trên cao nhìn xuống nhìn Triệu Phong, "Thật ngoan, anh sớm như vậy có phải tốt không.”
Ngụ ý, rất có điểm đáng tiếc.
Hạ bảo bối khổ não vuốt cằm, hỏi Liễu An, "Tôi có một vấn đề làm phiền."
"Tiểu chủ nhân mời nói."
"Anh ta đi đến bệnh viện, súng này giải thích thế nào a?" Hạ bảo bối rất có thân sĩ phong độ hỏi.
Liễu An cười, "Hôm nay bến tàu có hắc bang chém giết, Triệu Phong đi qua, trúng đạn lạc."
Hạ bảo bối bừng tỉnh đại ngộ, hỏi Triệu Phong, "Anh hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu."
"Cha tôi sẽ giết cậu, tuyệt đối sẽ giết cậu.”
"Yên tâm, cha anh chết, tôi còn chưa có chết đâu.”Hạ bảo bối ôn hòa trả lời, "Đem anh ta buộc lại, vứt xuống biển."
Liễu An sai người đem Triệu Phong buộc lại, Triệu Phong sợ đến thét chói tai.
"Anh gọi đi, đây là trên biển, không ai nghe được đâu" Hạ bảo bối cười đến mê người, "Tôi có nhiều biện pháp để anh sống không được mà chết không xong, anh tốt nhất nên thành thật, cho tôi một lý do không giết anh."
Liễu An đem dây thừng cột vào bên hông Triệu Phong, mặt khác một đoạn cột vào đuôi thuyền, Triệu Phong không biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trong bóng đêm, Hạ bảo bối non nớt đáng yêu, nở nụ cười, nhưng mà, xung quanh lại chuyển động khí tức xơ xác tiêu điều, ác ma cùng thiên sứ kết hợp.
"Cậu muốn làm gì?"
"Không làm cái gì, cho anh vận động cực hạn, nhìn anh có thể chống bao lâu." Hạ bảo bối nói, "Đàn ông đều thích vận động cực hạn."
Ngay lúc Triệu Phong kinh ngạc, Lý Hổ đem anh ta giơ lên, phù phù một tiếng vứt xuống biển.
Triệu Phong ăn mấy miếng nước biển, lại nổi lên, "Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Hạ bảo bối cho anh ta một nụ hôn gió, chợt một âm thanh truyền đến, "Lái thuyền!"
Du thuyền chợt mở ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Triệu Phong bị trói ở đuôi thuyền bị ngâm ở dưới biển, du thuyền cứ như vậy kéo ở trên biển, đại khái một km.
Du thuyền chậm rãi ngừng.
Sắc mặt Triệu Phong trắng bệch, chăm chú cầm lấy dây thừng hô hấp, so với người chết đuối thảm hại hơn.
Như vậy cực nhanh, sợ hãi, sẽ làm anh ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là kề cận cái chết.
Giống như tự do, nhưng không có biện pháp giải thoát.
"Nếu như anh không nghĩ ra lý do để tôi không giết anh, chỉ sợ anh sẽ chết ở trên biển.” Hạ bảo bối lạnh lùng nói, "Lái thuyền!"
Thuyền lại một lần nữa lái đi, Triệu Phong thét chói tai, tiếng hét rất nhanh được nước biển bao phủ.
Bóng đêm trên mặt biển tạo ra một đường trắng xóa.
Như vậy sáu lần, Triệu Phong hôn mê .
Triệu Phong bị sợ đến lá gan đều phải phá.
Hôn mê lại bị người cứu tỉnh, thân thể Triệu Phong vẫn đang ngâm trong nước biển, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, giống như không có nửa cái mạng.
"Tiếp không xa, thì có đàn cá mập." Hạ bảo bối cười híp mắt nói, "Tôi rất chờ đợi anh có thể cùng cá mập múa.”
"Không muốn, không muốn, tôi có thể thả Hạ Thần Hi!" Triệu Phong khóc gào, cuối cùng cũng mở miệng, anh thật sự là không dám.
Thực sự không dám.
Đứa nhỏ này thực sự quá độc ác, thủ đoạn trừng phạt người quá ly kỳ, ai bị như thế hơn mười phút dự đoán đều phải dọa phá đảm.
“Tôi không tin anh, tôi muốn đêm nay nhìn thấy cô ấy.”
"Được, tôi lập tức gọi người thả người.”
"A, Hạ Thần Hi được thả, ai tới nhận tội.”
"Tôi đến, tôi đến, chỉ cần cậu không giết tôi.” Triệu Phong nói, "Tôi sẽ nói sự thật, là tôi không có dựa theo bản thiết kế của Hạ Thần Hi thi công, chuyện không liên quan đến cô ấy.”
Hạ bảo bối đứng ở đuôi thuyền, áo choàng màu đen hóng gió lay động, xẹt qua khí phách, bé trên cao nhìn xuống nhìn Triệu Phong, "Thật ngoan, anh sớm như vậy có phải tốt không.”
Ngụ ý, rất có điểm đáng tiếc.
Hạ bảo bối khổ não vuốt cằm, hỏi Liễu An, "Tôi có một vấn đề làm phiền."
"Tiểu chủ nhân mời nói."
"Anh ta đi đến bệnh viện, súng này giải thích thế nào a?" Hạ bảo bối rất có thân sĩ phong độ hỏi.
Liễu An cười, "Hôm nay bến tàu có hắc bang chém giết, Triệu Phong đi qua, trúng đạn lạc."
Hạ bảo bối bừng tỉnh đại ngộ, hỏi Triệu Phong, "Anh hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu."
/2640
|