Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1311: Công tử say sắc nước hương trời say 2
/2640
|
Editor: duong lieu
An Tiêu Dao ôn nhu nói, "Anh xem, chính anh đều nghi ngờ, chứng minh tôi nói có đúng không."
"Anh đây là ngộ đạo."
"Tùy anh nói như thế nào, lưỡng tính cũng không phải cái chuyện gì đáng xấu hổ, huynh đệ chúng ta đồng tính luyến ái cũng có." An Tiêu Dao nói, "Tôi cho anh một đề nghị thành khẩn, nếu muốn biết anh có phải thích người kia hay không, đi tìm anh ta đi."
Lục Trăn ngẩn ra, đi tìm anh ta?
An Tiêu Dao nói, "Anh cũng nhớ anh ta nhiều năm như vậy, giấu ở trong lòng, cũng không dám để người biết, chẳng lẽ lúc anh mơ tới chuyện trước kia, chưa từng có một khắc nghĩ tới, nếu như anh ta vẫn ở bên cạnh anh, anh sẽ biến thành cái dạng gì?"
"Chẳng lẽ anh không muốn qua, thời gian anh trong ác mộng tỉnh lại, có anh ta ôm anh một cái, thân thân anh, cho anh an ủi sao?"
...
"Đừng nói nữa!" Lục Trăn biến sắc, lãnh lệ bức người, đã là vô cùng nhếch nhác, dường như tâm sự đáy lòng sâu nhất của chính mình, đều bị người vô tình đào, thương tích đầy mình, anh đột nhiên nhớ tới, bọn họ lúc chia tay, anh ta nói câu cuối cùng kia.
Tôi không muốn gặp lại anh.
Trong lòng Lục Trăn đau, triệt triệt để để, cảm nhận được đau điếng người.
An Tiêu Dao chống cằm, lười biếng nghĩ, tôi đây là mở tọa đàm đồng tính luyến ái đi, may mắn, đứa nhỏ này cũng thông suốt, thật phải tìm được tim trên người của anh ta, đó mới gọi đặc sắc a, An Tiêu Dao cũng có điểm không thể chờ đợi được.
Anh thừa nhận, anh là có chút phúc hắc.
Muốn nhìn kịch.
Đặc biệt tiết mục Lục Trăn yêu nghiệt, ai cũng muốn nhìn.
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Được rồi, tôi không nói, anh chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường đi, tùy anh đùa ở lại bao lâu, nói chung, đối phó chuyện là được."
Lục Trăn trầm mặc ngồi ở trên sô pha, rầu rĩ không vui, rất lâu mới đứng dậy ra, An Tiêu Dao biết, anh ta sẽ đi tìm đại ca anh ta, An Tiêu Dao cười, "Lục ca ca a, anh thực sự là mắt vụng về a."
Lục Trăn ngồi ở trong phòng của mình, ngồi đủ hai tiếng đồng hồ, nhịn không được theo trên giá sách, lấy một quyển sách phong cảnh cổ Babylon, đó là một quyển sách báo địa lý, cảnh sắc rất đẹp, phần bìa rất cũ nát.
Mấy năm nay, rất ít lật quyển sách này.
Một phen cất giữ, kẹp ở giữa sách báo.
Đây là năm đó, thời gian anh rời trấn nhỏ, trên người không mang gì đó, chỉ có hai vật này, cất giữ nhiều năm như vậy, cũng không dám đi xem, sợ nhớ tới những chuyện quá khứ đó, với anh mà nói, chuyện đã qua, tất cả đều là thống khổ.
Thời gian vui vẻ, chỉ có một hai tiếng đồng hồ như vậy.
Ký ức tươi sống, không biết từ đâunhô ra, hai tiểu hài tử xấu xa, ở sơn dã( núi) chơi đùa, đó là thời gian duy nhất anh hạnh phúc.
Tên của anh ta gọi Daniel.
Cho nên, về sau, anh cũng cho mình một cái tên tiếng Anh tương tự, cũng gọi là Neil.
Anh vẫn luôn chưa từng quên qua.
Chỉ là không ngừng thuyết phục chính mình quên mà thôi.
Năm đó, anh chỉ muốn lợi dụng Daniel.
Bởi vì, dưỡng phụ Daniel, ở tòa trang viên kia, rất có quyền lợi, anh muốn lợi dụng Daniel chạy trốn, không hơn.
Không hơn, không có cảm tình gì, cũng không có cái gì chờ mong.
Chỉ là, lúc Daniel nói ra, không muốn gặp lại anh.
Vì sao, khổ sở như vậy?
Thời gian Nolan bị Lục Trăn gọi vào quán bar, anh ta đã uống bốn bình rượu, hai má ửng đỏ, Nolan kinh hãi, cuống quít đoạt được bình rượu, Lục Trăn uống nhanh, lại uống rất nhiều, có chút cồn lên não.
"Lục Trăn, tôi thật muốn cho phiến tử anh một cái tát." Nolan trầm giọng nói, còn có một bình rượu chưa mở, Nolan bỏ qua, Lục Trăn dựa vào sô pha cười, thái độ vì say, càng mê người.
"Tôi còn không có say."
An Tiêu Dao ôn nhu nói, "Anh xem, chính anh đều nghi ngờ, chứng minh tôi nói có đúng không."
"Anh đây là ngộ đạo."
"Tùy anh nói như thế nào, lưỡng tính cũng không phải cái chuyện gì đáng xấu hổ, huynh đệ chúng ta đồng tính luyến ái cũng có." An Tiêu Dao nói, "Tôi cho anh một đề nghị thành khẩn, nếu muốn biết anh có phải thích người kia hay không, đi tìm anh ta đi."
Lục Trăn ngẩn ra, đi tìm anh ta?
An Tiêu Dao nói, "Anh cũng nhớ anh ta nhiều năm như vậy, giấu ở trong lòng, cũng không dám để người biết, chẳng lẽ lúc anh mơ tới chuyện trước kia, chưa từng có một khắc nghĩ tới, nếu như anh ta vẫn ở bên cạnh anh, anh sẽ biến thành cái dạng gì?"
"Chẳng lẽ anh không muốn qua, thời gian anh trong ác mộng tỉnh lại, có anh ta ôm anh một cái, thân thân anh, cho anh an ủi sao?"
...
"Đừng nói nữa!" Lục Trăn biến sắc, lãnh lệ bức người, đã là vô cùng nhếch nhác, dường như tâm sự đáy lòng sâu nhất của chính mình, đều bị người vô tình đào, thương tích đầy mình, anh đột nhiên nhớ tới, bọn họ lúc chia tay, anh ta nói câu cuối cùng kia.
Tôi không muốn gặp lại anh.
Trong lòng Lục Trăn đau, triệt triệt để để, cảm nhận được đau điếng người.
An Tiêu Dao chống cằm, lười biếng nghĩ, tôi đây là mở tọa đàm đồng tính luyến ái đi, may mắn, đứa nhỏ này cũng thông suốt, thật phải tìm được tim trên người của anh ta, đó mới gọi đặc sắc a, An Tiêu Dao cũng có điểm không thể chờ đợi được.
Anh thừa nhận, anh là có chút phúc hắc.
Muốn nhìn kịch.
Đặc biệt tiết mục Lục Trăn yêu nghiệt, ai cũng muốn nhìn.
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Được rồi, tôi không nói, anh chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường đi, tùy anh đùa ở lại bao lâu, nói chung, đối phó chuyện là được."
Lục Trăn trầm mặc ngồi ở trên sô pha, rầu rĩ không vui, rất lâu mới đứng dậy ra, An Tiêu Dao biết, anh ta sẽ đi tìm đại ca anh ta, An Tiêu Dao cười, "Lục ca ca a, anh thực sự là mắt vụng về a."
Lục Trăn ngồi ở trong phòng của mình, ngồi đủ hai tiếng đồng hồ, nhịn không được theo trên giá sách, lấy một quyển sách phong cảnh cổ Babylon, đó là một quyển sách báo địa lý, cảnh sắc rất đẹp, phần bìa rất cũ nát.
Mấy năm nay, rất ít lật quyển sách này.
Một phen cất giữ, kẹp ở giữa sách báo.
Đây là năm đó, thời gian anh rời trấn nhỏ, trên người không mang gì đó, chỉ có hai vật này, cất giữ nhiều năm như vậy, cũng không dám đi xem, sợ nhớ tới những chuyện quá khứ đó, với anh mà nói, chuyện đã qua, tất cả đều là thống khổ.
Thời gian vui vẻ, chỉ có một hai tiếng đồng hồ như vậy.
Ký ức tươi sống, không biết từ đâunhô ra, hai tiểu hài tử xấu xa, ở sơn dã( núi) chơi đùa, đó là thời gian duy nhất anh hạnh phúc.
Tên của anh ta gọi Daniel.
Cho nên, về sau, anh cũng cho mình một cái tên tiếng Anh tương tự, cũng gọi là Neil.
Anh vẫn luôn chưa từng quên qua.
Chỉ là không ngừng thuyết phục chính mình quên mà thôi.
Năm đó, anh chỉ muốn lợi dụng Daniel.
Bởi vì, dưỡng phụ Daniel, ở tòa trang viên kia, rất có quyền lợi, anh muốn lợi dụng Daniel chạy trốn, không hơn.
Không hơn, không có cảm tình gì, cũng không có cái gì chờ mong.
Chỉ là, lúc Daniel nói ra, không muốn gặp lại anh.
Vì sao, khổ sở như vậy?
Thời gian Nolan bị Lục Trăn gọi vào quán bar, anh ta đã uống bốn bình rượu, hai má ửng đỏ, Nolan kinh hãi, cuống quít đoạt được bình rượu, Lục Trăn uống nhanh, lại uống rất nhiều, có chút cồn lên não.
"Lục Trăn, tôi thật muốn cho phiến tử anh một cái tát." Nolan trầm giọng nói, còn có một bình rượu chưa mở, Nolan bỏ qua, Lục Trăn dựa vào sô pha cười, thái độ vì say, càng mê người.
"Tôi còn không có say."
/2640
|