Anh cũng không phải người vì muốn trả thù mà tiêu diệt hết cửu tộc nhà ông ta nên hồi đó sẽ không thăm dò cẩn thận kĩ càng. Qua thời gian anh và ông ta sống cùng nhau, anh cũng không thấy có người thân nào của ông ta ghé tới thăm. Thời gian Daniel tới, anh cảm thấy rất kỳ quái.
Sana đã nói, đây là con của anh trai ông ta.
Anh đã tra xét qua, ông ta không có anh trai thân thích.
Ít nhất thì trong hệ thống hồ sơ không ghi lại.
Lục Trăn phái người đi tra gốc rễ kĩ càng, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu tích. Người mà Sana gọi là anh trai kia, tên gọi là An Thụy, là anh em cùng mẹ với Sana, ông ta sống ở New York, Lục Trăn nhíu mày, ở New York?
Anh tra xét An Thụy, ông ta xác thực có một đứa con trai, tên là Daniel, Lục Trăn ngón tay run rẩy, không dám nhìn thông tin tra được trên hệ thống nữa. Daniel, ông ta quả nhiên có một người con trai tên gọi Daniel.
Là người đó sao?
Nolan đứng ở một bên nhìn qua, mi tâm nhăn lại, trong lòng rối như tơ vò. Anh không ngờ Lục Trăn sẽ đi tra bối cảnh của anh, càng không có nghĩ tới, Lục Trăn có thể tra được. Lúc trước anh đã bảo mật toàn bộ thông tin, Lục Trăn cũng không thể biết được bối cảnh của Daniel.
Quên đi, tra được Daniel liền để Lục Trăn tra được đi. Ở trong lòng Lục Trăn, Daniel cũng không phải người quan trọng.
Trong hệ thống hồ sơ này, anh có thể nhìn được ảnh chụp của Daniel, xem được thông tin của Daniel nhưng Lục Trăn cũng không dám mở. Nolan đứng ở bên cạnh nhìn qua sắc mặt Lục Trăn, vô cùng không hiểu, chỉ là một người bình thường mà thôi, có cần biểu lộ cảm xúc như vậy không?
Cuối cùng, Lục Trăn vẫn mở ra tư liệu của Daniel.
Có một tấm ảnh chụp của Daniel, một cuộc sống bình thường, anh rất cao lớn, không tính đặc biệt anh tuấn, ngũ quan rất lập thể, mắt xanh thẳm, thoạt nhìn là một người đàn ông rất khôn khéo. Lục Trăn nhìn tới xuất thần.
Đột nhiên nhớ tới cậu thanh niên kia nói, người này có đôi mắt màu trà.
Anh có chút buồn bực. Xem ra chính mình nên đi tìm tin tức thì chuẩn hơn.
Lục Trăn đột nhiên quay đầu lại nói một câu, “Tiểu mỹ nhân, ánh mắt của anh cùng người này rất giống nhau, màu sắc như nhau, nhãn tuyến cũng rất dài.”
Nolan chưa kịp thu thập vẻ mặt khinh bỉ của mình với Lục Trăn, bất bình tức giận xoay qua chỗ khác, đánh giá anh như vậy, chả còn từ gì để nói.
Đột nhiên thấy Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió.
Anh vừa nhìn vừa nhớ lại quá khứ của mình.
Quá khứ của Daniel được ghi lại thật đúng là nhiều vẻ nhiều màu a.
Từ khi bắt đầu sơ trung, Daniel đã biết đánh nhau, ẩu đả, hút ma túy, trêu ghẹo con gái, đua xe đụng chết người, tham gia buôn quá chất có hại, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, bây giờ biến hóa nhanh chóng, thành một nhân viên ngân hàng.
Thảo nào Lục Trăn muốn huýt sáo.
Sự tương phản cũng quá lớn đi.
Một người ăn chơi hư hỏng như vậy giờ biến thành nhân viên ngân hàng là sao?
Chỉ có thể nói, người này lạc đường biết quay lại, hiểu được thu lại, đổi nghề?
“Thời trung học của Daniel ca ca thực sự là vô cùng hỗn loạn.” Lục Trăn vừa cười vừa nói. Những đứa trẻ Âu Mỹ ở thời trung học thường rất phản nghịch, cái gì cũng dám làm, rất loạn, nhưng cuối cùng lại thành tài.
Trái tim Nolan như bị cái gì hung hăng đâm vào.
Daniel ca ca?
Đã bao lâu anh không nghe thấy người khác gọi mình như vậy.
“Đây chính là người cậu muốn tìm?” Nolan vô tình hỏi, giọng điệu trầm lãnh.
Lục Trăn nghiêng đầu, nhìn ảnh chụp người thanh niên học sơ trung cao to ưu tú, cũng có chút mờ mịt, nói “Tôi không ấn tượng, có lẽ là anh ấy.”
Lục Trăn tiếp tục tra tư liệu của Daniel, đột nhiên phát hiện một việc, “A, anh ta là đồng tính luyến ái?”
Nolan mi tâm nhăn lại, cái gì?
Tay Lục Trăn còn chưa kịp di chuột, tay Nolan trực tiếp đặt lên phía trên di chuyển chuột, kéo đi xuống xem tư liệu, lòng bàn tay của anh rất nóng, có một tầng mồ hôi, cũng không phải là rõ ràng, Lục Trăn hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nolan.
Sana đã nói, đây là con của anh trai ông ta.
Anh đã tra xét qua, ông ta không có anh trai thân thích.
Ít nhất thì trong hệ thống hồ sơ không ghi lại.
Lục Trăn phái người đi tra gốc rễ kĩ càng, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu tích. Người mà Sana gọi là anh trai kia, tên gọi là An Thụy, là anh em cùng mẹ với Sana, ông ta sống ở New York, Lục Trăn nhíu mày, ở New York?
Anh tra xét An Thụy, ông ta xác thực có một đứa con trai, tên là Daniel, Lục Trăn ngón tay run rẩy, không dám nhìn thông tin tra được trên hệ thống nữa. Daniel, ông ta quả nhiên có một người con trai tên gọi Daniel.
Là người đó sao?
Nolan đứng ở một bên nhìn qua, mi tâm nhăn lại, trong lòng rối như tơ vò. Anh không ngờ Lục Trăn sẽ đi tra bối cảnh của anh, càng không có nghĩ tới, Lục Trăn có thể tra được. Lúc trước anh đã bảo mật toàn bộ thông tin, Lục Trăn cũng không thể biết được bối cảnh của Daniel.
Quên đi, tra được Daniel liền để Lục Trăn tra được đi. Ở trong lòng Lục Trăn, Daniel cũng không phải người quan trọng.
Trong hệ thống hồ sơ này, anh có thể nhìn được ảnh chụp của Daniel, xem được thông tin của Daniel nhưng Lục Trăn cũng không dám mở. Nolan đứng ở bên cạnh nhìn qua sắc mặt Lục Trăn, vô cùng không hiểu, chỉ là một người bình thường mà thôi, có cần biểu lộ cảm xúc như vậy không?
Cuối cùng, Lục Trăn vẫn mở ra tư liệu của Daniel.
Có một tấm ảnh chụp của Daniel, một cuộc sống bình thường, anh rất cao lớn, không tính đặc biệt anh tuấn, ngũ quan rất lập thể, mắt xanh thẳm, thoạt nhìn là một người đàn ông rất khôn khéo. Lục Trăn nhìn tới xuất thần.
Đột nhiên nhớ tới cậu thanh niên kia nói, người này có đôi mắt màu trà.
Anh có chút buồn bực. Xem ra chính mình nên đi tìm tin tức thì chuẩn hơn.
Lục Trăn đột nhiên quay đầu lại nói một câu, “Tiểu mỹ nhân, ánh mắt của anh cùng người này rất giống nhau, màu sắc như nhau, nhãn tuyến cũng rất dài.”
Nolan chưa kịp thu thập vẻ mặt khinh bỉ của mình với Lục Trăn, bất bình tức giận xoay qua chỗ khác, đánh giá anh như vậy, chả còn từ gì để nói.
Đột nhiên thấy Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió.
Anh vừa nhìn vừa nhớ lại quá khứ của mình.
Quá khứ của Daniel được ghi lại thật đúng là nhiều vẻ nhiều màu a.
Từ khi bắt đầu sơ trung, Daniel đã biết đánh nhau, ẩu đả, hút ma túy, trêu ghẹo con gái, đua xe đụng chết người, tham gia buôn quá chất có hại, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, bây giờ biến hóa nhanh chóng, thành một nhân viên ngân hàng.
Thảo nào Lục Trăn muốn huýt sáo.
Sự tương phản cũng quá lớn đi.
Một người ăn chơi hư hỏng như vậy giờ biến thành nhân viên ngân hàng là sao?
Chỉ có thể nói, người này lạc đường biết quay lại, hiểu được thu lại, đổi nghề?
“Thời trung học của Daniel ca ca thực sự là vô cùng hỗn loạn.” Lục Trăn vừa cười vừa nói. Những đứa trẻ Âu Mỹ ở thời trung học thường rất phản nghịch, cái gì cũng dám làm, rất loạn, nhưng cuối cùng lại thành tài.
Trái tim Nolan như bị cái gì hung hăng đâm vào.
Daniel ca ca?
Đã bao lâu anh không nghe thấy người khác gọi mình như vậy.
“Đây chính là người cậu muốn tìm?” Nolan vô tình hỏi, giọng điệu trầm lãnh.
Lục Trăn nghiêng đầu, nhìn ảnh chụp người thanh niên học sơ trung cao to ưu tú, cũng có chút mờ mịt, nói “Tôi không ấn tượng, có lẽ là anh ấy.”
Lục Trăn tiếp tục tra tư liệu của Daniel, đột nhiên phát hiện một việc, “A, anh ta là đồng tính luyến ái?”
Nolan mi tâm nhăn lại, cái gì?
Tay Lục Trăn còn chưa kịp di chuột, tay Nolan trực tiếp đặt lên phía trên di chuyển chuột, kéo đi xuống xem tư liệu, lòng bàn tay của anh rất nóng, có một tầng mồ hôi, cũng không phải là rõ ràng, Lục Trăn hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nolan.
/2640
|