Editor: duong lieu
Này cũng quá buồn cười.
Bọn họ nhiều năm không gặp mặt như vậy, gặp lại chuyện thứ nhất, anh ta vậy mà tính kế mình làm loại chuyện này, Lục Trăn trừ cười khổ, không biết nói cái gì, anh chưa từng có gặp được chuyện khó giải quyết như thế.
An Tiêu Dao vuốt cằm, xem ra một chuyến này đối với Lục Trăn đả kích rất lớn.
Lục Trăn nói, “Không phải như vậy chết, anh ta không phải như vậy chết.”
Trừ thì thào tự nói, anh không biết phải nói gì, hôm nay với anh đả kích, thực sự rất lớn.
Hình như anh hùng trong lòng anh, đột nhiên biến thành cẩu hùng.
“Daniel ca ca của anh đối với anh mà nói, như là thần tồn tại đi?” An Tiêu Dao cười hỏi.
Chuyện Lục Trăn, An Tiêu Dao đều biết, lúc đó An Tiêu Dao so sánh yên tĩnh, Lục Trăn có một lần huấn luyện chịu không nổi, một người ở bờ biển khóc, hô to Daniel ca ca, An Tiêu Dao khi đó không để ý đến anh ta.
Lại cảm thấy anh ta khóc được rất khổ sở, kết quả anh vừa hỏi, Lục Trăn liền coi anh là ca ca tri kỷ, đem chuyện gì đều thổ lộ.
Lục Trăn nghĩ nghĩ, đúng vậy, Daniel tồn tại với anh chính là thần.
Daniel chiếu cố anh, dạy anh đạo lý làm người, mang cho anh vui vẻ, đoạn thời kì kia anh khó có được mấy lần vui vẻ, đều là Daniel mang đến, thời gian tuổi nhỏ, Lục Trăn nghĩ thầm, nếu như bọn họ vẫn cùng một chỗ không xa rời nhau là được.
Về sau, chính anh còn là đi rồi, anh cảm giác mình thật có lỗi với Daniel, anh cảm thấy, Daniel nhất định sẽ oán hận chính mình.
Bây giờ, nhìn thấy anh ta.
Anh ta xác thực hận chính mình, chỉ là, vì sao ngày đầu tiên, liền có loại tâm tư này với anh, hơn nữa, nếu như anh ta đánh mình một trận, trực tiếp đem anh mang đi, đem anh mang lên giường. Có lẽ, Lục Trăn còn cảm thấy anh ta.
Là Daniel anh biết.
Nhưng mà, anh ta vậy mà nghĩ quá chén chính mình.
Điều này sao có thể, Daniel ca ca của anh, sao có thể làm như vậy.
“Anh đối với Daniel chờ mong quá nhiều, cho nên mới phải thất vọng.” An Tiêu Dao nói, mang theo tiếu ý, anh liền biết Lục Trăn trở về, tâm tình sẽ không rất tốt, Lục ca ca mặc kệ lúc nào đều mang theo một loại tiếu ý, phi thường tự tin, định liệu trước.
Có thể làm cho anh lộ ra loại vẻ mặt này, đối phương phải là để anh nhiều thất vọng.
“Tôi với anh ta không chờ mong.” Lục Trăn nói, anh không cảm giác mình đối với Daniel có cái gì chờ mong.
An Tiêu Dao cười hỏi lại, “Không chờ mong đó là bởi vì, anh ta ở trong lòng anh vẫn luôn là hình dạng này, Lục Trăn, anh dám nói chính anh không chờ mong qua, Daniel ca ca của anh nam nhân giống như là Nolan như vậy?”
Lục Trăn miệng trương trương, thiếu chút nữa bị nghẹn được nói không nên lời đến.
An Tiêu Dao là đại ca tri kỷ, có thể nhìn thấu tâm tư người, anh ta có đôi khi rất làm người ta ghét, ai cũng không thích bị người xem thấu tâm tư, Lục Trăn cũng như nhau, chỉ là Lục Trăn cảm thấy, anh ta lần này nói đúng.
Anh xác thực nghĩ tới, Daniel là một người giống như Nolan như vậy.
Anh ta vốn nên là người như vậy, tuyệt không phải là Daniel như anh nhìn thấy.
“Xem đi, tôi nói trúng tâm sự của anh.” An Tiêu Dao đạm đạm nhất tiếu, này kịch hay là càng ngày càng tốt để nhìn, anh thật tình rất chờ mong trong nháy mắt kia chân tướng bị vạch trần, là một màn bao nhiêu kịch liệt.
“Lục Trăn, anh nghĩ qua sao? Kỳ thực, cái này cũng không là lỗi của Daniel, năm tháng dài như vậy, hai mươi năm, các anh cũng không phải là tiểu hài tử lúc trước, mỗi người trưởng thành trải qua cũng không như nhau.”
“Daniel ca ca của anh cũng không có khả năng vẫn luôn là người trong cảm nhận của anh.”
Này cũng quá buồn cười.
Bọn họ nhiều năm không gặp mặt như vậy, gặp lại chuyện thứ nhất, anh ta vậy mà tính kế mình làm loại chuyện này, Lục Trăn trừ cười khổ, không biết nói cái gì, anh chưa từng có gặp được chuyện khó giải quyết như thế.
An Tiêu Dao vuốt cằm, xem ra một chuyến này đối với Lục Trăn đả kích rất lớn.
Lục Trăn nói, “Không phải như vậy chết, anh ta không phải như vậy chết.”
Trừ thì thào tự nói, anh không biết phải nói gì, hôm nay với anh đả kích, thực sự rất lớn.
Hình như anh hùng trong lòng anh, đột nhiên biến thành cẩu hùng.
“Daniel ca ca của anh đối với anh mà nói, như là thần tồn tại đi?” An Tiêu Dao cười hỏi.
Chuyện Lục Trăn, An Tiêu Dao đều biết, lúc đó An Tiêu Dao so sánh yên tĩnh, Lục Trăn có một lần huấn luyện chịu không nổi, một người ở bờ biển khóc, hô to Daniel ca ca, An Tiêu Dao khi đó không để ý đến anh ta.
Lại cảm thấy anh ta khóc được rất khổ sở, kết quả anh vừa hỏi, Lục Trăn liền coi anh là ca ca tri kỷ, đem chuyện gì đều thổ lộ.
Lục Trăn nghĩ nghĩ, đúng vậy, Daniel tồn tại với anh chính là thần.
Daniel chiếu cố anh, dạy anh đạo lý làm người, mang cho anh vui vẻ, đoạn thời kì kia anh khó có được mấy lần vui vẻ, đều là Daniel mang đến, thời gian tuổi nhỏ, Lục Trăn nghĩ thầm, nếu như bọn họ vẫn cùng một chỗ không xa rời nhau là được.
Về sau, chính anh còn là đi rồi, anh cảm giác mình thật có lỗi với Daniel, anh cảm thấy, Daniel nhất định sẽ oán hận chính mình.
Bây giờ, nhìn thấy anh ta.
Anh ta xác thực hận chính mình, chỉ là, vì sao ngày đầu tiên, liền có loại tâm tư này với anh, hơn nữa, nếu như anh ta đánh mình một trận, trực tiếp đem anh mang đi, đem anh mang lên giường. Có lẽ, Lục Trăn còn cảm thấy anh ta.
Là Daniel anh biết.
Nhưng mà, anh ta vậy mà nghĩ quá chén chính mình.
Điều này sao có thể, Daniel ca ca của anh, sao có thể làm như vậy.
“Anh đối với Daniel chờ mong quá nhiều, cho nên mới phải thất vọng.” An Tiêu Dao nói, mang theo tiếu ý, anh liền biết Lục Trăn trở về, tâm tình sẽ không rất tốt, Lục ca ca mặc kệ lúc nào đều mang theo một loại tiếu ý, phi thường tự tin, định liệu trước.
Có thể làm cho anh lộ ra loại vẻ mặt này, đối phương phải là để anh nhiều thất vọng.
“Tôi với anh ta không chờ mong.” Lục Trăn nói, anh không cảm giác mình đối với Daniel có cái gì chờ mong.
An Tiêu Dao cười hỏi lại, “Không chờ mong đó là bởi vì, anh ta ở trong lòng anh vẫn luôn là hình dạng này, Lục Trăn, anh dám nói chính anh không chờ mong qua, Daniel ca ca của anh nam nhân giống như là Nolan như vậy?”
Lục Trăn miệng trương trương, thiếu chút nữa bị nghẹn được nói không nên lời đến.
An Tiêu Dao là đại ca tri kỷ, có thể nhìn thấu tâm tư người, anh ta có đôi khi rất làm người ta ghét, ai cũng không thích bị người xem thấu tâm tư, Lục Trăn cũng như nhau, chỉ là Lục Trăn cảm thấy, anh ta lần này nói đúng.
Anh xác thực nghĩ tới, Daniel là một người giống như Nolan như vậy.
Anh ta vốn nên là người như vậy, tuyệt không phải là Daniel như anh nhìn thấy.
“Xem đi, tôi nói trúng tâm sự của anh.” An Tiêu Dao đạm đạm nhất tiếu, này kịch hay là càng ngày càng tốt để nhìn, anh thật tình rất chờ mong trong nháy mắt kia chân tướng bị vạch trần, là một màn bao nhiêu kịch liệt.
“Lục Trăn, anh nghĩ qua sao? Kỳ thực, cái này cũng không là lỗi của Daniel, năm tháng dài như vậy, hai mươi năm, các anh cũng không phải là tiểu hài tử lúc trước, mỗi người trưởng thành trải qua cũng không như nhau.”
“Daniel ca ca của anh cũng không có khả năng vẫn luôn là người trong cảm nhận của anh.”
/2640
|