Editor: thanh huyền
Lục Trăn nhíu mày, đứng dậy còn muốn chạy, Nolan cũng không ngăn, Lục Trăn đi tới cửa, đóng cửa lại, Nolan thở dài, trong lòng nhịn không được chửi mình một tiếng, người ta hơn nửa đêm tới thăm anh, đã là khó có được, vì sao càng làm người tức giận bỏ đi?
Nhiều năm nhẫn nại như vậy, một chút thời gian như thế, vì sao anh thì không chịu nổi?
Nolan, tên ngu ngốc này.
Anh vừa mới nghĩ như vậy, Lục Trăn lại đẩy cửa ra, bóng dáng cấp tốc tiến vào, vẫn như cũ mang theo tươi cười, Lục Trăn nhìn Nolan, như là hạ định cái quyết tâm gì, khẽ nói, “Nolan, nếu như cậu thực sự như thế thích tôi, như vậy, chúng ta liền thử một lần đi.”
Nolan cảm giác mình nghe lầm.
Lục Trăn đang nói cái gì?
Bọn họ thử một lần?
Anh nói ý là anh cho rằng ý tứ sao?
“Nói lại lần nữa xem!” Nolan trầm giọng xác nhận.
Lục Trăn nói, “Chúng ta thử một lần đi.”
Sẽ cấp đây đó một cái cơ hội, nói không chừng, bọn họ thật có thể khắc phục một cửa tâm lý kia.
Lục Trăn cũng không biết, vì sao anh xúc động nói ra những lời này, chỉ là sau khi rời khỏi đây, tựa ở trên tường, giọng điệu Nolan khiến anh vô cùng chú ý, anh cảm thấy có chút khó chịu, dường như Nolan muốn mất đi tất cả thương yêu bình thường.
Anh không có biện pháp chịu đựng, chính mình muốn mất đi phần này yêu.
Anh đã quen rồi, phần yêu này.
Khi anh xác nhận, Nolan đối với mình là thật tình, anh không muốn buông tay.
Lục Trăn nghĩ thầm, tiểu sinh đã tùy hứng mười mấy năm, lại tùy hứng một hồi lại có ngại gì, dù cho sai rồi, ít nhất anh thử qua, anh sẽ không hối hận, cũng sẽ không cho chính mình quyền lực hối hận...
Cho nên, anh mới có thể xúc động như vậy, nói ra những lời này.
Nolan thiếu tá nhìn anh, ánh mắt phức tạp, giống như bị người tạp chặn yết hầu, vô pháp ngôn ngữ, anh đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được cùng người kia gặp lại, sau gặp lại, rõ ràng yêu thương sâu sắc, lại bởi vì nguyên nhân thân phận, không dám gần hơn một bước, chỉ nghĩ cho anh biết, anh là yêu anh, cái khác, mặc kệ có điều cầu.
Anh cho rằng, Lục Trăn vô tâm vô phế, chưa bao giờ biết chuyện này, chỉ biết làm bộ, hưởng thụ anh yêu, không có trả giá, cũng sẽ không muốn đi trả giá, chỉ là không ngờ, một lần ngẫu nhiên ngoài ý muốn, vậy mà khiến Lục Trăn thay đổi chú ý.
Anh đột nhiên phát hiện, Lục Trăn so với anh dũng cảm hơn, anh vẫn yêu Lục Trăn đi, lại không có dũng khí đưa ra, chúng ta thử một lần đi, chỉ dám lập lờ nước đôi cùng anh chu toàn như thế, cũng không phải là sợ hãi cự tuyệt.
Chỉ là, không biết nên xử lý như thế nào, khó khăn giữa bọn họ.
“Lục Trăn, anh nghĩ rõ ràng sao?” Rất sớm trước đây, anh liền thề, lại sẽ không buông tay người này, bây giờ, anh dám đưa ra ý nghĩ như vậy, Nolan càng kiên định tim của mình.
Tuyệt đối, sẽ không lại buông ra!
Lục Trăn đi qua, trên cao nhìn xuống nhìn Nolan, mặt mày tất cả đều là tiếu ý.
Mang theo chia ra trêu tức.
“Tiểu mỹ nhân, tôi đây nói rõ như vậy, cậu còn đang dong dài cái gì?”
Nolan nhìn anh, ngực một ít nóng, anh biết, chính mình luống cuống, dù sao cũng là anh khát vọng lâu lắm gì đó, đột nhiên đạt được, có một chút không biết phải làm sao, người này với ý nghĩa của anh, quá không đồng nhất.
“Tôi chỉ là thật bất ngờ, tôi cho rằng, anh vĩnh viễn không có sở đáp lại.”
Trong lòng Lục Trăn cứng lại, đột nhiên ngồi xuống, hôn môi của anh, hai tay vòng qua cánh tay Nolan, để ở ở đầu giường, tránh cho lưng Nolan bị ma sát cùng đánh, Lục Trăn chỉ có một ý niệm, người này là của anh, từ nay về sau, anh cũng phải bảo vệ.
Lục Trăn nhíu mày, đứng dậy còn muốn chạy, Nolan cũng không ngăn, Lục Trăn đi tới cửa, đóng cửa lại, Nolan thở dài, trong lòng nhịn không được chửi mình một tiếng, người ta hơn nửa đêm tới thăm anh, đã là khó có được, vì sao càng làm người tức giận bỏ đi?
Nhiều năm nhẫn nại như vậy, một chút thời gian như thế, vì sao anh thì không chịu nổi?
Nolan, tên ngu ngốc này.
Anh vừa mới nghĩ như vậy, Lục Trăn lại đẩy cửa ra, bóng dáng cấp tốc tiến vào, vẫn như cũ mang theo tươi cười, Lục Trăn nhìn Nolan, như là hạ định cái quyết tâm gì, khẽ nói, “Nolan, nếu như cậu thực sự như thế thích tôi, như vậy, chúng ta liền thử một lần đi.”
Nolan cảm giác mình nghe lầm.
Lục Trăn đang nói cái gì?
Bọn họ thử một lần?
Anh nói ý là anh cho rằng ý tứ sao?
“Nói lại lần nữa xem!” Nolan trầm giọng xác nhận.
Lục Trăn nói, “Chúng ta thử một lần đi.”
Sẽ cấp đây đó một cái cơ hội, nói không chừng, bọn họ thật có thể khắc phục một cửa tâm lý kia.
Lục Trăn cũng không biết, vì sao anh xúc động nói ra những lời này, chỉ là sau khi rời khỏi đây, tựa ở trên tường, giọng điệu Nolan khiến anh vô cùng chú ý, anh cảm thấy có chút khó chịu, dường như Nolan muốn mất đi tất cả thương yêu bình thường.
Anh không có biện pháp chịu đựng, chính mình muốn mất đi phần này yêu.
Anh đã quen rồi, phần yêu này.
Khi anh xác nhận, Nolan đối với mình là thật tình, anh không muốn buông tay.
Lục Trăn nghĩ thầm, tiểu sinh đã tùy hứng mười mấy năm, lại tùy hứng một hồi lại có ngại gì, dù cho sai rồi, ít nhất anh thử qua, anh sẽ không hối hận, cũng sẽ không cho chính mình quyền lực hối hận...
Cho nên, anh mới có thể xúc động như vậy, nói ra những lời này.
Nolan thiếu tá nhìn anh, ánh mắt phức tạp, giống như bị người tạp chặn yết hầu, vô pháp ngôn ngữ, anh đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được cùng người kia gặp lại, sau gặp lại, rõ ràng yêu thương sâu sắc, lại bởi vì nguyên nhân thân phận, không dám gần hơn một bước, chỉ nghĩ cho anh biết, anh là yêu anh, cái khác, mặc kệ có điều cầu.
Anh cho rằng, Lục Trăn vô tâm vô phế, chưa bao giờ biết chuyện này, chỉ biết làm bộ, hưởng thụ anh yêu, không có trả giá, cũng sẽ không muốn đi trả giá, chỉ là không ngờ, một lần ngẫu nhiên ngoài ý muốn, vậy mà khiến Lục Trăn thay đổi chú ý.
Anh đột nhiên phát hiện, Lục Trăn so với anh dũng cảm hơn, anh vẫn yêu Lục Trăn đi, lại không có dũng khí đưa ra, chúng ta thử một lần đi, chỉ dám lập lờ nước đôi cùng anh chu toàn như thế, cũng không phải là sợ hãi cự tuyệt.
Chỉ là, không biết nên xử lý như thế nào, khó khăn giữa bọn họ.
“Lục Trăn, anh nghĩ rõ ràng sao?” Rất sớm trước đây, anh liền thề, lại sẽ không buông tay người này, bây giờ, anh dám đưa ra ý nghĩ như vậy, Nolan càng kiên định tim của mình.
Tuyệt đối, sẽ không lại buông ra!
Lục Trăn đi qua, trên cao nhìn xuống nhìn Nolan, mặt mày tất cả đều là tiếu ý.
Mang theo chia ra trêu tức.
“Tiểu mỹ nhân, tôi đây nói rõ như vậy, cậu còn đang dong dài cái gì?”
Nolan nhìn anh, ngực một ít nóng, anh biết, chính mình luống cuống, dù sao cũng là anh khát vọng lâu lắm gì đó, đột nhiên đạt được, có một chút không biết phải làm sao, người này với ý nghĩa của anh, quá không đồng nhất.
“Tôi chỉ là thật bất ngờ, tôi cho rằng, anh vĩnh viễn không có sở đáp lại.”
Trong lòng Lục Trăn cứng lại, đột nhiên ngồi xuống, hôn môi của anh, hai tay vòng qua cánh tay Nolan, để ở ở đầu giường, tránh cho lưng Nolan bị ma sát cùng đánh, Lục Trăn chỉ có một ý niệm, người này là của anh, từ nay về sau, anh cũng phải bảo vệ.
/2640
|