Hương vị thịt quay tỏa hơi nồng nặc, Lục Trăn nuốt nuốt nước miếng, gió thổi qua, lá cây xoẹt qua túi đồ trang bị liền phát ra âm thanh khác thường. Báo Tử đột nhiên trầm giọng hỏi “Các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”
Nolan phản ứng ngay, giơ họng súng chỉ vào đầu Báo Tử. Lục Trăn cũng giơ súng chỉ vào một tên trông rất cường hãn.
Nơi này có một lính bắn tỉa, bọn họ có thể để người bắn tỉa ở lại cuối cùng xử lý.
Một người đàn ông nói, “Lão đại, anh quá mẫn cảm rồi. Khắp nơi trong rừng rậm đều là loại âm thanh này, sói khóc quỷ gào, không có gì kỳ quái, anh đã hai ngày không ngủ rồi, trước hết anh nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Báo Tử trầm giọng nói, “Tôi cảm thấy bọn họ đang ở gần đây thôi.”
Quá nguy hiểm.
Tâm Nolan cũng nhảy lên, anh có thể cảm giác được tim của mình đang đập thình thịch, đập mạnh đến độ sắp ngừng đập.
“Lão đại, bọn họ làm sao có khả năng còn ở đây được, chắc hẳn đã đi xa rồi.”
Lục Trăn nghĩ thầm, không ngờ Báo Tử cũng nghi thần nghi quỷ như thế được.
Lục Trăn thấy Báo Tử căm hận chính mình, vì sao muốn giết anh?
Anh lại không trêu chọc gì ai cả.
Nếu không phải bọn họ đuổi theo, anh cũng sẽ không động thủ giết người. Lục Trăn có chút chột dạ, dù cho bọn họ không đuổi theo, hay là không động thủ, thì cũng không thể để cho bọn họ uy hiếp tính mạng Nolan được.
Ai bảo bọn họ theo lệnh phần tử khủng bố bảo vệ đạn hạt nhân.
Bọn họ không nên trêu chọc Nolan, bằng không, Nolan cũng sẽ không đuổi cùng giết tận.
Lục Trăn không cảm thấy mình có cái gì sai lầm.
“Lão đại, anh thực sự cần một giấc ngủ.”
“Tôi muốn giết Lục Trăn!” Báo Tử âm ngoan nói, “Nếu không tôi vĩnh viễn cũng ngủ không ngon, tôi phải giết hắn, thay Lão Hổ cho báo thù cho những huynh đệ đã chết.”
Bầu không khí có chút trầm trọng, người phía dưới cũng trầm mặc.
Nhìn thấy những thi thể huynh đệ mình trong rừng rậm khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Nếu chỉ là giết bọn họ, cũng không có gì.
Mấu chốt là trong rừng rậm có dã thú.
Thi thể vừa chết một giờ, dã thú đã sớm vây tới gặm nhấm hết.
Lúc bọn họ nhìn thấy thi thể, thi thể đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại xương trắng, hơn nữa tất cả xương cốt còn bị trộn lại cùng một chỗ, bọn họ không thể không hận, không thể không giết Lục Trăn báo thù cho huynh đệ bọn họ được.
Bọn họ thống thống khoái khoái ăn thịt quay, có hai người được ngủ. Nolan cùng Lục Trăn nhìn nhau, đột nhiên ở trong mắt nhau tìm được ý tưởng chung. Nolan biết, cơ hội của bọn họ đã tới.
Bọn họ khẳng định có người đi ngủ, có người gác đêm.
Bọn họ ở trên cây ẩn giấu, nếu là bọn họ có người đang ngủ thì vô cùng dễ hành động.
Giết một hai người, đối với bọn họ mà nói không có vấn đề gì. Sau đó, hai người đang ngủ lúc tỉnh lúc mơ cũng có thể giải quyết được. Chỉ còn lại một người, Nolan nghĩ thầm, anh có thể giải quyết.
Chờ đợi, chính là lúc có cơ hội.
Đêm dần khuya, Lục Trăn cũng rất bội phục lá gan bọn họ. Ở trong rừng sâu bọn họ cứ như vậy sưởi ấm, không tìm một chỗ nghỉ ngơi, bọn họ không sợ dã thú tìm tới sao? Trước đây khi các anh tập huấn ở trong rừng rậm, cũng không dám ngủ trên mặt đất.
Nhất định phải ngủ ở trên cây.
Có đôi khi mở mắt ra, anh thấy có một con hổ đang ẩn mình dưới tàng cây nhìn bọn họ.
Tình cảnh này là rất khủng bố.
Bọn họ cứ như vậy ngủ, không phải kinh nghiệm sống hoang dã trong rừng quá phong phú thì chính là quá tự tin đi. Bọn họ kinh nghiệm sống trong rừng hẳn là rất nhiều, cho nên, Lục Trăn nghĩ thầm, bọn họ là quá tự tin...
Báo Tử vẫn luôn không thể ngủ được, tố chất thần kinh người như nhau.
Dò xét xung quanh.
Như là một con báo mệt mỏi rã rời.
Như tên của anh ta.
Đột nhiên, hai người đang ngủ đứng dậy.
Nolan phản ứng ngay, giơ họng súng chỉ vào đầu Báo Tử. Lục Trăn cũng giơ súng chỉ vào một tên trông rất cường hãn.
Nơi này có một lính bắn tỉa, bọn họ có thể để người bắn tỉa ở lại cuối cùng xử lý.
Một người đàn ông nói, “Lão đại, anh quá mẫn cảm rồi. Khắp nơi trong rừng rậm đều là loại âm thanh này, sói khóc quỷ gào, không có gì kỳ quái, anh đã hai ngày không ngủ rồi, trước hết anh nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Báo Tử trầm giọng nói, “Tôi cảm thấy bọn họ đang ở gần đây thôi.”
Quá nguy hiểm.
Tâm Nolan cũng nhảy lên, anh có thể cảm giác được tim của mình đang đập thình thịch, đập mạnh đến độ sắp ngừng đập.
“Lão đại, bọn họ làm sao có khả năng còn ở đây được, chắc hẳn đã đi xa rồi.”
Lục Trăn nghĩ thầm, không ngờ Báo Tử cũng nghi thần nghi quỷ như thế được.
Lục Trăn thấy Báo Tử căm hận chính mình, vì sao muốn giết anh?
Anh lại không trêu chọc gì ai cả.
Nếu không phải bọn họ đuổi theo, anh cũng sẽ không động thủ giết người. Lục Trăn có chút chột dạ, dù cho bọn họ không đuổi theo, hay là không động thủ, thì cũng không thể để cho bọn họ uy hiếp tính mạng Nolan được.
Ai bảo bọn họ theo lệnh phần tử khủng bố bảo vệ đạn hạt nhân.
Bọn họ không nên trêu chọc Nolan, bằng không, Nolan cũng sẽ không đuổi cùng giết tận.
Lục Trăn không cảm thấy mình có cái gì sai lầm.
“Lão đại, anh thực sự cần một giấc ngủ.”
“Tôi muốn giết Lục Trăn!” Báo Tử âm ngoan nói, “Nếu không tôi vĩnh viễn cũng ngủ không ngon, tôi phải giết hắn, thay Lão Hổ cho báo thù cho những huynh đệ đã chết.”
Bầu không khí có chút trầm trọng, người phía dưới cũng trầm mặc.
Nhìn thấy những thi thể huynh đệ mình trong rừng rậm khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Nếu chỉ là giết bọn họ, cũng không có gì.
Mấu chốt là trong rừng rậm có dã thú.
Thi thể vừa chết một giờ, dã thú đã sớm vây tới gặm nhấm hết.
Lúc bọn họ nhìn thấy thi thể, thi thể đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại xương trắng, hơn nữa tất cả xương cốt còn bị trộn lại cùng một chỗ, bọn họ không thể không hận, không thể không giết Lục Trăn báo thù cho huynh đệ bọn họ được.
Bọn họ thống thống khoái khoái ăn thịt quay, có hai người được ngủ. Nolan cùng Lục Trăn nhìn nhau, đột nhiên ở trong mắt nhau tìm được ý tưởng chung. Nolan biết, cơ hội của bọn họ đã tới.
Bọn họ khẳng định có người đi ngủ, có người gác đêm.
Bọn họ ở trên cây ẩn giấu, nếu là bọn họ có người đang ngủ thì vô cùng dễ hành động.
Giết một hai người, đối với bọn họ mà nói không có vấn đề gì. Sau đó, hai người đang ngủ lúc tỉnh lúc mơ cũng có thể giải quyết được. Chỉ còn lại một người, Nolan nghĩ thầm, anh có thể giải quyết.
Chờ đợi, chính là lúc có cơ hội.
Đêm dần khuya, Lục Trăn cũng rất bội phục lá gan bọn họ. Ở trong rừng sâu bọn họ cứ như vậy sưởi ấm, không tìm một chỗ nghỉ ngơi, bọn họ không sợ dã thú tìm tới sao? Trước đây khi các anh tập huấn ở trong rừng rậm, cũng không dám ngủ trên mặt đất.
Nhất định phải ngủ ở trên cây.
Có đôi khi mở mắt ra, anh thấy có một con hổ đang ẩn mình dưới tàng cây nhìn bọn họ.
Tình cảnh này là rất khủng bố.
Bọn họ cứ như vậy ngủ, không phải kinh nghiệm sống hoang dã trong rừng quá phong phú thì chính là quá tự tin đi. Bọn họ kinh nghiệm sống trong rừng hẳn là rất nhiều, cho nên, Lục Trăn nghĩ thầm, bọn họ là quá tự tin...
Báo Tử vẫn luôn không thể ngủ được, tố chất thần kinh người như nhau.
Dò xét xung quanh.
Như là một con báo mệt mỏi rã rời.
Như tên của anh ta.
Đột nhiên, hai người đang ngủ đứng dậy.
/2640
|