Lại là một hồi chơi trò mèo cùng chuột, Nolan lại bị vây ở bộ tác chiến 48 tiếng đồng hồ, anh vui mừng, anh đã ghi từ khúc đưa cho Lục Trăn, nếu không, hai ngày này, anh sẽ vô cùng lo lắng.
Hai ngày này là trạng thái quan trọng nhất của Lục Trăn, anh không thể làm bạn, vô cùng tiếc nuối, đồng thời, trong lòng Nolan cũng bắt đầu dao động, anh rốt cuộc ở thuần phục cái gì? Những người này lại làm cái gì?
Anh cho tới bây giờ chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với quốc gia, anh chỉ là yêu một người, người này là phần tử khủng bố mà thôi.
Có tất yếu với anh cũng đuổi tận giết tuyệt sao?
Sau 48 tiếng đồng hồ, không có tiến triển gì đặc thù, bọn họ tự nhiên cũng không thể tiếp tục giam giữ Nolan, nếu Nolan hôm nay chỉ là một đại binh, có thể biến mất không ai biết.
Nhưng mà, Nolan đã là thiếu tá, đã có thế lực của mình, mặt khác trên cũng có người bảo vệ, bộ tác chiến muốn động vào anh, cũng không dễ dàng.
Tìm không được tội chứng, vô pháp động một sợi tóc gáy Nolan, huống hồ, nếu là anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất sẽ liều lĩnh báo thù cho anh, nghĩ động anh cũng muốn vừa nghĩ, không bảo vệ tính mạng quý giá của mình.
Michael tới đón anh, “Bộ Tác chiến cùng em thực sự là giang thượng (có ý đồ).”
“ Bọn họ tùy tiện, dù sao không bắt được sai lầm gì của em.” Nolan cười lạnh, nhìn đồng hồ, tâm tư đã đi xa, đã sớm bay tới bên người Lục Trăn, không biết Lục Trăn như thế nào, có phải sống qua mấy ngày nay hay không.
“Nói chung, em cẩn thận một chút.”
Buổi tối, Nolan lại đi ra ngoài, lần này anh rất quang minh chính đại đi, để người phía sau theo dõi, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất phối hợp làm rối ở trên đường chặn lại bọn họ, Nolan dừng xe ở bên đường, trực tiếp theo đường và tàu điện ngầm qua lại di chuyển.
Cuối cùng đến nơi đã là hơn chín giờ tối.
“ Cà phê ở bộ tác chiến uống được không?” Mục Vân Sinh cười hỏi.
Lý Hoan Tình không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Nolan, lễ phép chào hỏi, Nolan cũng gật gật đầu, xem như là chào hỏi, Lý Hoan Tình xuống lầu làm chuyện của mình, Mục Vân Sinh nói cho Nolan, “Lục Trăn ở phòng ngủ, anh có thể đi thăm.”
Nolan mừng rỡ như điên, Lục Trăn rốt cuộc đã qua thời gian nguy hiểm.
Không ai so với anh vui vẻ hơn.
Anh càng tiếc nuối, chính mình không có ở bên cạnh Lục Trăn trước tiên.
Nolan cẩn thận từng li từng tí mở cửa, giai điệu quen thuộc ở trong phòng vang vọng, khóe môi Nolan hơi cong lên, Lục Trăn đã qua được giai đoạn nguy hiểm, mặc dù bất ngờ vì anh đã không có nghiện ma túy, nhưng anh biết, chỉ cần cho Lục Trăn thời gian, anh nhất định sẽ sống tốt.
Lục Trăn nhất định sẽ cai được ma túy.
Trong phòng không bật đèn, Lục Trăn vẫn như cũ sợ ánh sáng, Nolan tận lực bước nhẹ sợ đánh thức Lục Trăn.
“Tiểu Trăn...”
Lục Trăn gầy một vòng, cằm trở nên rất lanh lảnh, cả người như mất đi sức sống bình thường, mắt có vẻ lớn hơn nữa, sắc mặt tái nhợt, không có sáng bóng, mặc dù coi như tuấn mỹ, lại không có phong thái như xưa, thoạt nhìn phờ phạc, bộ dáng điển hình kẻ nghiện.
Nolan tắt nhạc, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện.
Nolan vẫn như cũ không dám tới gần quá, sợ Lục Trăn phản cảm, anh đứng cách ở cuối giường hai thước, xa xa nhìn Lục Trăn, trong bóng tối, mắt Lục Trăn sáng lên, lại chậm rãi ảm đạm xuống.
“Đã trễ thế này, anh tới làm cái gì?” Thanh âm Lục Trăn khàn khàn, chịu đủ tàn phá giọng nói còn chưa có tốt trở lại.
Thanh âm đáng sợ giống quỷ.
Nolan nói, “Tôi nghĩ đến cùng cậu.”
“Tôi vốn là muốn cùng cậu cho đến khi kết thúc, kết quả bị một chuyện vướng chân không thể qua đây, thực sự rất xin lỗi.”
Hai ngày này là trạng thái quan trọng nhất của Lục Trăn, anh không thể làm bạn, vô cùng tiếc nuối, đồng thời, trong lòng Nolan cũng bắt đầu dao động, anh rốt cuộc ở thuần phục cái gì? Những người này lại làm cái gì?
Anh cho tới bây giờ chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với quốc gia, anh chỉ là yêu một người, người này là phần tử khủng bố mà thôi.
Có tất yếu với anh cũng đuổi tận giết tuyệt sao?
Sau 48 tiếng đồng hồ, không có tiến triển gì đặc thù, bọn họ tự nhiên cũng không thể tiếp tục giam giữ Nolan, nếu Nolan hôm nay chỉ là một đại binh, có thể biến mất không ai biết.
Nhưng mà, Nolan đã là thiếu tá, đã có thế lực của mình, mặt khác trên cũng có người bảo vệ, bộ tác chiến muốn động vào anh, cũng không dễ dàng.
Tìm không được tội chứng, vô pháp động một sợi tóc gáy Nolan, huống hồ, nếu là anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất sẽ liều lĩnh báo thù cho anh, nghĩ động anh cũng muốn vừa nghĩ, không bảo vệ tính mạng quý giá của mình.
Michael tới đón anh, “Bộ Tác chiến cùng em thực sự là giang thượng (có ý đồ).”
“ Bọn họ tùy tiện, dù sao không bắt được sai lầm gì của em.” Nolan cười lạnh, nhìn đồng hồ, tâm tư đã đi xa, đã sớm bay tới bên người Lục Trăn, không biết Lục Trăn như thế nào, có phải sống qua mấy ngày nay hay không.
“Nói chung, em cẩn thận một chút.”
Buổi tối, Nolan lại đi ra ngoài, lần này anh rất quang minh chính đại đi, để người phía sau theo dõi, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất phối hợp làm rối ở trên đường chặn lại bọn họ, Nolan dừng xe ở bên đường, trực tiếp theo đường và tàu điện ngầm qua lại di chuyển.
Cuối cùng đến nơi đã là hơn chín giờ tối.
“ Cà phê ở bộ tác chiến uống được không?” Mục Vân Sinh cười hỏi.
Lý Hoan Tình không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Nolan, lễ phép chào hỏi, Nolan cũng gật gật đầu, xem như là chào hỏi, Lý Hoan Tình xuống lầu làm chuyện của mình, Mục Vân Sinh nói cho Nolan, “Lục Trăn ở phòng ngủ, anh có thể đi thăm.”
Nolan mừng rỡ như điên, Lục Trăn rốt cuộc đã qua thời gian nguy hiểm.
Không ai so với anh vui vẻ hơn.
Anh càng tiếc nuối, chính mình không có ở bên cạnh Lục Trăn trước tiên.
Nolan cẩn thận từng li từng tí mở cửa, giai điệu quen thuộc ở trong phòng vang vọng, khóe môi Nolan hơi cong lên, Lục Trăn đã qua được giai đoạn nguy hiểm, mặc dù bất ngờ vì anh đã không có nghiện ma túy, nhưng anh biết, chỉ cần cho Lục Trăn thời gian, anh nhất định sẽ sống tốt.
Lục Trăn nhất định sẽ cai được ma túy.
Trong phòng không bật đèn, Lục Trăn vẫn như cũ sợ ánh sáng, Nolan tận lực bước nhẹ sợ đánh thức Lục Trăn.
“Tiểu Trăn...”
Lục Trăn gầy một vòng, cằm trở nên rất lanh lảnh, cả người như mất đi sức sống bình thường, mắt có vẻ lớn hơn nữa, sắc mặt tái nhợt, không có sáng bóng, mặc dù coi như tuấn mỹ, lại không có phong thái như xưa, thoạt nhìn phờ phạc, bộ dáng điển hình kẻ nghiện.
Nolan tắt nhạc, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện.
Nolan vẫn như cũ không dám tới gần quá, sợ Lục Trăn phản cảm, anh đứng cách ở cuối giường hai thước, xa xa nhìn Lục Trăn, trong bóng tối, mắt Lục Trăn sáng lên, lại chậm rãi ảm đạm xuống.
“Đã trễ thế này, anh tới làm cái gì?” Thanh âm Lục Trăn khàn khàn, chịu đủ tàn phá giọng nói còn chưa có tốt trở lại.
Thanh âm đáng sợ giống quỷ.
Nolan nói, “Tôi nghĩ đến cùng cậu.”
“Tôi vốn là muốn cùng cậu cho đến khi kết thúc, kết quả bị một chuyện vướng chân không thể qua đây, thực sự rất xin lỗi.”
/2640
|