Không thể mù quáng cho Lục Trăn huấn luyện.
“Cậu đang suy nghĩ gì?” Nolan hỏi, anh không thích Lục Trăn như vậy, cảm giác cách mình rất xa, rất xa.
Lục Trăn nói, “Không, tôi nghĩ đến mấy ngày ở ngục giam kia, không ngờ có thể giúp tôi nâng cao ta trình độ bắn trúng, lần sau tôi muốn đem bọn họ bắn từng cái từng cái đầu vỡ tung ở bên ngoài 2.000 mét, bọn họ nhất định biết vậy chẳng làm.”
Nolan trầm mặc không nói, có chút hối hận hỏi anh.
Lục Trăn nói vấn đề quá nặng nề.
“Sợ?” Lục Trăn châm chọc hỏi.
Nolan nhíu mày, “Tôi không phải sợ cậu giết người, Tiểu Trăn, tôi chỉ sợ cậu lạc lối chính mình, giết người cũng không đáng sợ, tôi cũng biết cậu muốn báo thù, tôi không tính toán ngăn cản cậu, chỉ là, muốn cậu thời khắc nhớ kỹ, cậu là ai.”
Đây mới là vấn đề anh lo lắng nhất.
Sắc mặt anh nghiêm túc nhìn Lục Trăn, “Cậu đáp ứng tôi một việc, mối thù của cậu, tôi tới giúp cậu báo thù như thế nào, cậu cũng không cần đi quản việc này, tôi tra được cũng không sai biệt lắm, cũng có tin tức của Hồng Sư, cậu muốn giết ai, cậu nói cho tôi biết một tiếng, tôi giúp cậu giải quyết, không muốn cậu lại dính lấy việc này được không?”
“Anh đang nói cười nhạo cái gì?” Lục Trăn lạnh lùng nhíu mày, “Tiêu Dao cùng Long Tứ, cả hai người họ giữ lại những người kia, cũng không phải để cho anh đi giết, nếu là muốn trả thù, tôi không cần tự mình nói động thủ, bọn họ đã sớm chết, Tiêu Dao cứu tôi trở về tới ngày hôm sau liền đem chỗ kia san bằng.”
“Đây là thù hận của tôi, chính tôi sẽ báo thù, bất luận kẻ nào đều không cho phép nhúng tay, bao gồm anh!”
Lục Trăn đột nhiên đứng lên, “Nếu anh chịu không nổi, cái đó là chuyện của anh, đây là kiên trì của tôi.”
“Lục Trăn, cậu đang nói cái gì?” Nolan cũng phát cáu, “Tôi chỉ là không muỗn cậu lại thấy bọn họ, gợi lên chuyện thương tâm của cậu, để cho trong lòng cậu vẻ lo lắng sâu sắc, tôi không phải sợ cậu đi giết bọn họ, cũng không phải là vì bọn họ cầu xin tha thứ, vì sao cậu không rõ?”
Lục Trăn ngẩn ra, thì thào nói, “Nếu là không tự mình động thủ giết bọn họ, tôi một đời cũng không thể đi ra bóng mờ này.”
Nhìn thần sắc của anh, Nolan đau lòng đến cực điểm, bọn họ đang khắc khẩu cái gì, anh đều quên, có cái gì có thể tranh cãi ầm ĩ, anh ta muốn làm cái gì, anh để cho anh ta đi làm thì tốt rồi, hà tất cùng anh ta ầm ĩ. Bất kể như thế nào, anh đều ở phía sau anh ta cùng anh ta, như vậy đủ rồi.
“Lục Trăn, cậu đã kiên trì như thế, tôi cũng không ngăn trở cậu.”
“Tôi vốn dĩ là muốn vì cậu làm chuyện này, xem ra cậu rất để ý, vậy tôi liền không nhúng tay vào.”
......
Lục Trăn nhíu mày nhìn anh, “Sự kiên trì lúc trẻ của anh đi đâu, chính nghĩa lúc trẻ của anh đi đâu, vì sao anh hôm nay có thể nói ra lời như vậy lời, nếu không phải là bởi vì tôi gặp qua việc này, anh còn sẽ nói như vậy sao?”
“Nolan, đây là trái lương tâm chí hướng của anh, anh cũng không đồng ý tôi báo thù, anh cũng không đồng ý tôi giết người, anh hợp tác như thế, kỳ thực trong lòng anh nghĩ căn bản không phải một sự việc.”
Nolan trầm mặc.
Anh trầm thống nhắm mắt lại.
Lục Trăn nhìn trời xanh, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, trời xanh không mây, anh đều không nhớ, anh có bao lâu không có xem qua trời xanh tốt như vậy, cũng không nhớ anh có bao lâu không có phơi qua ánh mặt trời ấm áp như thế.
Anh và ấm áp đã cách biệt.
Bây giờ, lại muốn lời nói lạnh nhạt, đem tính mạng anh, còn sót lại một điểm ánh lửa, đẩy ra.
“Cậu đang suy nghĩ gì?” Nolan hỏi, anh không thích Lục Trăn như vậy, cảm giác cách mình rất xa, rất xa.
Lục Trăn nói, “Không, tôi nghĩ đến mấy ngày ở ngục giam kia, không ngờ có thể giúp tôi nâng cao ta trình độ bắn trúng, lần sau tôi muốn đem bọn họ bắn từng cái từng cái đầu vỡ tung ở bên ngoài 2.000 mét, bọn họ nhất định biết vậy chẳng làm.”
Nolan trầm mặc không nói, có chút hối hận hỏi anh.
Lục Trăn nói vấn đề quá nặng nề.
“Sợ?” Lục Trăn châm chọc hỏi.
Nolan nhíu mày, “Tôi không phải sợ cậu giết người, Tiểu Trăn, tôi chỉ sợ cậu lạc lối chính mình, giết người cũng không đáng sợ, tôi cũng biết cậu muốn báo thù, tôi không tính toán ngăn cản cậu, chỉ là, muốn cậu thời khắc nhớ kỹ, cậu là ai.”
Đây mới là vấn đề anh lo lắng nhất.
Sắc mặt anh nghiêm túc nhìn Lục Trăn, “Cậu đáp ứng tôi một việc, mối thù của cậu, tôi tới giúp cậu báo thù như thế nào, cậu cũng không cần đi quản việc này, tôi tra được cũng không sai biệt lắm, cũng có tin tức của Hồng Sư, cậu muốn giết ai, cậu nói cho tôi biết một tiếng, tôi giúp cậu giải quyết, không muốn cậu lại dính lấy việc này được không?”
“Anh đang nói cười nhạo cái gì?” Lục Trăn lạnh lùng nhíu mày, “Tiêu Dao cùng Long Tứ, cả hai người họ giữ lại những người kia, cũng không phải để cho anh đi giết, nếu là muốn trả thù, tôi không cần tự mình nói động thủ, bọn họ đã sớm chết, Tiêu Dao cứu tôi trở về tới ngày hôm sau liền đem chỗ kia san bằng.”
“Đây là thù hận của tôi, chính tôi sẽ báo thù, bất luận kẻ nào đều không cho phép nhúng tay, bao gồm anh!”
Lục Trăn đột nhiên đứng lên, “Nếu anh chịu không nổi, cái đó là chuyện của anh, đây là kiên trì của tôi.”
“Lục Trăn, cậu đang nói cái gì?” Nolan cũng phát cáu, “Tôi chỉ là không muỗn cậu lại thấy bọn họ, gợi lên chuyện thương tâm của cậu, để cho trong lòng cậu vẻ lo lắng sâu sắc, tôi không phải sợ cậu đi giết bọn họ, cũng không phải là vì bọn họ cầu xin tha thứ, vì sao cậu không rõ?”
Lục Trăn ngẩn ra, thì thào nói, “Nếu là không tự mình động thủ giết bọn họ, tôi một đời cũng không thể đi ra bóng mờ này.”
Nhìn thần sắc của anh, Nolan đau lòng đến cực điểm, bọn họ đang khắc khẩu cái gì, anh đều quên, có cái gì có thể tranh cãi ầm ĩ, anh ta muốn làm cái gì, anh để cho anh ta đi làm thì tốt rồi, hà tất cùng anh ta ầm ĩ. Bất kể như thế nào, anh đều ở phía sau anh ta cùng anh ta, như vậy đủ rồi.
“Lục Trăn, cậu đã kiên trì như thế, tôi cũng không ngăn trở cậu.”
“Tôi vốn dĩ là muốn vì cậu làm chuyện này, xem ra cậu rất để ý, vậy tôi liền không nhúng tay vào.”
......
Lục Trăn nhíu mày nhìn anh, “Sự kiên trì lúc trẻ của anh đi đâu, chính nghĩa lúc trẻ của anh đi đâu, vì sao anh hôm nay có thể nói ra lời như vậy lời, nếu không phải là bởi vì tôi gặp qua việc này, anh còn sẽ nói như vậy sao?”
“Nolan, đây là trái lương tâm chí hướng của anh, anh cũng không đồng ý tôi báo thù, anh cũng không đồng ý tôi giết người, anh hợp tác như thế, kỳ thực trong lòng anh nghĩ căn bản không phải một sự việc.”
Nolan trầm mặc.
Anh trầm thống nhắm mắt lại.
Lục Trăn nhìn trời xanh, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, trời xanh không mây, anh đều không nhớ, anh có bao lâu không có xem qua trời xanh tốt như vậy, cũng không nhớ anh có bao lâu không có phơi qua ánh mặt trời ấm áp như thế.
Anh và ấm áp đã cách biệt.
Bây giờ, lại muốn lời nói lạnh nhạt, đem tính mạng anh, còn sót lại một điểm ánh lửa, đẩy ra.
/2640
|