Cuối cùng, các cô cũng im lặng một ít, lúc này, một người đàn ông đỡ một người phụ nữ có thai đi tới, ghế dài có thể ngồi năm người, đôi vợ chồng kia ngồi xuống. Lục Trăn vốn dĩ rất cứng ngắc, đang thử có thể tiếp xúc thân thiết cùng người khác ngoài Nolan như thế hay không.
Anh thử, chờ người phụ nữ bên kia ngồi xuống, sau đó anh phát hiện, anh làm không được, thực sự làm không được.
Anh chỉ có thể đứng dậy, Nolan nhìn anh, cũng không miễn cưỡng. Nếu ngay từ đầu Lục Trăn có thể tiếp nhận, khả năng cũng không cao, giống như có người tới gần anh, anh bắt đầu khẩn trương, phản ứng của anh không làm lớn, đôi vợ chồng kia cũng không có sinh nghi.
Lục Trăn ở sân ga tự nhiên đi đến những chỗ vắng vẻ.
May mắn, không bao lâu, xe lửa vào trạm.
Chỉ ngừng năm phút đồng hồ, đoàn người lục tục lên xe, Lục Trăn đi tới chỗ ngồi cuối cùng. Anh và Nolan ngồi cùng một chỗ, Nolan đem vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ cho Lục Trăn. Lúc này trong xe không có nhiều người, chỉ có ba bốn người.
Xe lửa hướng thành phố rời đi, trải qua mấy trạm, đều không có người, lúc tới gần thành phố, người tăng lên nhiều rõ ràng, Lục Trăn cũng bắt đầu trở nên vô cùng khẩn trương. Vị trí đối diện cũng có người ngồi, là hai người đàn ông thanh niên, thậm chí tệ hơn, một người đàn ông mặc quân trang lục quân cấp bậc thiếu úy.
Trong lòng của Nolan lộp bộp một tiếng, đại loại có một cảm giác xong đời.
Lúc đầu Lục Trăn đối với người quân chính phủ cũng không có bao nhiêu bài xích, đừng nói gì đến thù hận. Bọn họ muốn làm chuyện gì cùng Lục Trăn một chút quan hệ cũng không có. Sau khi trải qua sự việc ngục giam, hoàn toàn khác nhau.
Lục Trăn căm hận tất cả người mặc quân trang.
Bộ tác chiến và bộ đội đặc chủng có thường phục cùng đồng phục tác chiến chính mình. Lục Trăn thấy không có quân hàm bộ đội đặc chủng, hẳn toàn bộ là tác huấn phục cùng thường phục, có thể đơn giản phân biệt, nếu là có quân hàm, tất cả đều là quân hàm lục quân.
Bộ tác chiến cùng bộ đội đặc chủng giống như toàn bộ xuất thân lục quân.
Trong đoạn cuộc sống kia, Lục Trăn thấy nhiều nhất chính là đàn ông mặc loại quân trang này.
Ngoại trừ màu sắc khác biệt trên các quân hàm, trên cơ bản không có gì khác nhau, thậm chí có thể phân loại bọn họ thành một loại người, lục quân.
Nolan là người bộ quốc phòng, xuất thân bộ đội đặc chủng, lục quân bộ đội đặc chủng. Từ sau khi Lục Trăn được cứu ra, Nolan chưa bao giờ ở trước mặt anh mặc qua quân trang, trừ phi anh thực sự nghĩ đoạn cảm tình này muốn kết thúc.
An Tiêu Dao không có nhắc nhở anh trước, chính anh cũng có ý thức này.
Dù sao là người yêu của mình, anh biết rõ tất cả suy nghĩ của Lục Trăn.
Anh ta không cách nào nhịn được có người mặc trang phục lục quân xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Ở thời gian điên cuồng nhất của anh ta, anh ta khả năng cũng sẽ không bận tâm là ai, một súng đem anh giết chết.
Sau khi nhìn thấy, một người binh lính cấp bậc thiếu úy ngồi ở trước mặt bọn họ. Nolan thiếu chút nữa nhảy lên, anh cảm giác được hô hấp Lục Trăn trở nên rất chầm chậm, rất chậm, bàn tay nắm rất chặt, dường như cực lực nhẫn nại cái gì.
Nolan hô hấp cũng rất chậm và luôn chú ý cảm xúc thay đổi của Lục Trăn.
Ở thời điểm anh ta có thể khống chế chính mình, Nolan cũng không lo lắng.
Bây giờ, anh chỉ chờ đợi, người thiếu úy này xuống xe ở trạm kế tiếp.
Ánh mắt của Lục Trăn nhìn người rất châm chọc.
Thiếu úy nhíu mày, nhìn Lục Trăn, “Thưa anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Lục Trăn cứng ngắc đem tầm mắt dời đi, nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh lạnh ngắt.
Nolan nói, “Xin lỗi, bạn thân của tôi bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt lắm.”
Thiếu úy giống như cũng không thể tiếp nhận đáp án như vậy, nhưng người rất thân thiện, không có tiếp tục hỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Trăn chuyển tầm mắt qua, nhìn lên vùng cổ của anh ta, một tia khát máu ở trong mắt của anh chợt lóe lên.
Anh thử, chờ người phụ nữ bên kia ngồi xuống, sau đó anh phát hiện, anh làm không được, thực sự làm không được.
Anh chỉ có thể đứng dậy, Nolan nhìn anh, cũng không miễn cưỡng. Nếu ngay từ đầu Lục Trăn có thể tiếp nhận, khả năng cũng không cao, giống như có người tới gần anh, anh bắt đầu khẩn trương, phản ứng của anh không làm lớn, đôi vợ chồng kia cũng không có sinh nghi.
Lục Trăn ở sân ga tự nhiên đi đến những chỗ vắng vẻ.
May mắn, không bao lâu, xe lửa vào trạm.
Chỉ ngừng năm phút đồng hồ, đoàn người lục tục lên xe, Lục Trăn đi tới chỗ ngồi cuối cùng. Anh và Nolan ngồi cùng một chỗ, Nolan đem vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ cho Lục Trăn. Lúc này trong xe không có nhiều người, chỉ có ba bốn người.
Xe lửa hướng thành phố rời đi, trải qua mấy trạm, đều không có người, lúc tới gần thành phố, người tăng lên nhiều rõ ràng, Lục Trăn cũng bắt đầu trở nên vô cùng khẩn trương. Vị trí đối diện cũng có người ngồi, là hai người đàn ông thanh niên, thậm chí tệ hơn, một người đàn ông mặc quân trang lục quân cấp bậc thiếu úy.
Trong lòng của Nolan lộp bộp một tiếng, đại loại có một cảm giác xong đời.
Lúc đầu Lục Trăn đối với người quân chính phủ cũng không có bao nhiêu bài xích, đừng nói gì đến thù hận. Bọn họ muốn làm chuyện gì cùng Lục Trăn một chút quan hệ cũng không có. Sau khi trải qua sự việc ngục giam, hoàn toàn khác nhau.
Lục Trăn căm hận tất cả người mặc quân trang.
Bộ tác chiến và bộ đội đặc chủng có thường phục cùng đồng phục tác chiến chính mình. Lục Trăn thấy không có quân hàm bộ đội đặc chủng, hẳn toàn bộ là tác huấn phục cùng thường phục, có thể đơn giản phân biệt, nếu là có quân hàm, tất cả đều là quân hàm lục quân.
Bộ tác chiến cùng bộ đội đặc chủng giống như toàn bộ xuất thân lục quân.
Trong đoạn cuộc sống kia, Lục Trăn thấy nhiều nhất chính là đàn ông mặc loại quân trang này.
Ngoại trừ màu sắc khác biệt trên các quân hàm, trên cơ bản không có gì khác nhau, thậm chí có thể phân loại bọn họ thành một loại người, lục quân.
Nolan là người bộ quốc phòng, xuất thân bộ đội đặc chủng, lục quân bộ đội đặc chủng. Từ sau khi Lục Trăn được cứu ra, Nolan chưa bao giờ ở trước mặt anh mặc qua quân trang, trừ phi anh thực sự nghĩ đoạn cảm tình này muốn kết thúc.
An Tiêu Dao không có nhắc nhở anh trước, chính anh cũng có ý thức này.
Dù sao là người yêu của mình, anh biết rõ tất cả suy nghĩ của Lục Trăn.
Anh ta không cách nào nhịn được có người mặc trang phục lục quân xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Ở thời gian điên cuồng nhất của anh ta, anh ta khả năng cũng sẽ không bận tâm là ai, một súng đem anh giết chết.
Sau khi nhìn thấy, một người binh lính cấp bậc thiếu úy ngồi ở trước mặt bọn họ. Nolan thiếu chút nữa nhảy lên, anh cảm giác được hô hấp Lục Trăn trở nên rất chầm chậm, rất chậm, bàn tay nắm rất chặt, dường như cực lực nhẫn nại cái gì.
Nolan hô hấp cũng rất chậm và luôn chú ý cảm xúc thay đổi của Lục Trăn.
Ở thời điểm anh ta có thể khống chế chính mình, Nolan cũng không lo lắng.
Bây giờ, anh chỉ chờ đợi, người thiếu úy này xuống xe ở trạm kế tiếp.
Ánh mắt của Lục Trăn nhìn người rất châm chọc.
Thiếu úy nhíu mày, nhìn Lục Trăn, “Thưa anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Lục Trăn cứng ngắc đem tầm mắt dời đi, nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh lạnh ngắt.
Nolan nói, “Xin lỗi, bạn thân của tôi bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt lắm.”
Thiếu úy giống như cũng không thể tiếp nhận đáp án như vậy, nhưng người rất thân thiện, không có tiếp tục hỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Trăn chuyển tầm mắt qua, nhìn lên vùng cổ của anh ta, một tia khát máu ở trong mắt của anh chợt lóe lên.
/2640
|