Hạ Thần Hi làm sao không rõ, cô phân tích qua tình hình, trở về thành phố A, cô không muốn lẫn lộn chuyện này là lựa chọn tốt nhất, chỉ là, dù sao cũng là cha của cô, nhìn chằm chằm vào chị gái của mình, cô không yên lòng.
Cô nghĩ khi chuyện này kết thúc sẽ trở lại thành phố A.
“Tôi biết mình đang làm cái gì, Lục Trăn, tôi ở lại không phải vì anh, vì chị gái của tôi, tôi muốn đưa chị ấy theo tôi về với Phương Đông”. Hạ Thần Hi mỉm cười nói, ánh mắt mang theo một tia chờ mong, “Tôi rất kỳ đợi (kỳ vọng – mong đợi) bọn họ gặp mặt, chị tôi cũng muốn sau khi chuyện này kết thúc về với Phương Đông, tôi muốn chờ bọn họ đoàn viên mới thực sự yên lòng”.
“Tôi cùng Đường Bạch Dạ anh không cần lo lắng, chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì, Đường Bạch Dạ mặc dù rất tức giận, nhiều lắm là tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, sẽ không làm gì tôi, anh ấy mặc dù sẽ không động Đường môn quan hệ chúng tôi nhưng anh ấy sẽ không ngăn cản tôi”.
“Tôi chân chính mới là người anh coi trọng.”
Lục Trăn vô cùng hâm mộ quan hệ Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, kiên định như bàn thạch, chẳng sợ bây giờ Hạ Thần Hi làm ít nguy hại tới lợi ích của Đường môn, Đường Bạch Dạ cũng không cưỡng cầu bức bách Hạ Thần Hi.
Anh ta chỉ là, quý trọng tâm nguyện Hạ Thần Hi.
Đây là một loại tin tưởng, anh ta tin Hạ Thần Hi sẽ không mang đến cho anh phiền phức.
Đóa hoa tín nhiệm này là sau bao nhiêu máu cùng mồ hôi đúc ra, nở được thơm như vậy, đẹp như thế, anh muốn đạt được thành quả như vậy.
Anh và Nolan có thể vì đây đó mà chết, có thể vì đây đó đánh vỡ nguyên tắc của mình, tín ngưỡng, lý tưởng.
Nhưng không cách nào, được tín nhiệm như vậy.
“Thần Hi, cô sợ chết sao?” Lục Trăn đột nhiên hỏi. Anh cũng không hiểu vì sao chính mình sẽ hỏi Hạ Thần Hi vấn đề như vậy.
Hạ Thần Hi mỉm cười, mặt mày như chìm đắm ở ký ức sông dài, chỗ đó có sa mạc xa xôi, lại có đô thị phồn hoa, người yêu của cô cùng đứa nhỏ, “Trước đây tôi không có gì cả, tôi không sợ chết, bây giờ, tôi có gia đình, có đứa nhỏ, có người yêu, tôi vẫn như cũ không sợ chết, tôi chỉ là sợ, chết, tôi sẽ không còn được gặp lại bọn họ, tôi có thể thản nhiên mà đối diện với cái chết, nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện sự mất đi.”
Lục Trăn trầm thống nhắm mắt lại, nghĩ đến chính mình chỉ còn lại có mấy năm tuổi thọ, ý nghĩ anh và Hạ Thần Hi rất giống nhau, anh chưa bao giờ sợ hãi tử vong, anh là một danh bộ đội đặc chủng, anh có thể thản nhiên mà đối diện tử vong.
Nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện với mất đi.
Anh không muốn mất đi, anh có nhiều thứ.
Các huynh đệ của anh, còn có... Nolan.
“Chớ suy nghĩ quá nhiều, làm những gì mình nghĩ đi.” Hạ Thần Hi vỗ vỗ bờ vai anh, “Đừng làm cho mình phải tiếc nuối”.
Lục Trăn đột nhiên nhìn về phía Hạ Thần Hi, mắt như phát ra ánh lửa, như đang suy nghĩ, có phải cô ấy nhìn thấy điều gì xảy xa không? Lục Trăn ngửa đầu, đem bình nước uống một hơi cạn sạch, Hạ Thần Hi đã bỏ đi chỉ còn lại một mình Lục Trăn ngồi một mình, thật lâu không nói.
Lục Trăn đến phòng thí nghiệm dưới đất tìm Tiểu Tuyết, hơn nửa thời gian cô ở trong phòng thí nghiệm, Lục Trăn đến tìm cô, cô một chút cũng không ngoài ý muốn, cô đứng ở giữa phòng đủ mọi hình dạng màu sắc của thuốc thử, phòng thí nghiệm đủ các vị thuốc nước, cô càng như một đóa hoa sen trắng yêu kiều duyên dáng, cô giơ giơ số liệu trong tay, mỉm cười nói: “Còn chưa có kết quả xác định.”
Cô biết, tiếp theo đều phải dựa vào sự nỗ lực của cô, cho nên cô càng phải nỗ lực vạn phần.
“Tôi tới tìm cô, không phải vì bản thân tôi.” Lục Trăn xấu hổ mở miệng, do dự không nói chuyện.
Cô nghĩ khi chuyện này kết thúc sẽ trở lại thành phố A.
“Tôi biết mình đang làm cái gì, Lục Trăn, tôi ở lại không phải vì anh, vì chị gái của tôi, tôi muốn đưa chị ấy theo tôi về với Phương Đông”. Hạ Thần Hi mỉm cười nói, ánh mắt mang theo một tia chờ mong, “Tôi rất kỳ đợi (kỳ vọng – mong đợi) bọn họ gặp mặt, chị tôi cũng muốn sau khi chuyện này kết thúc về với Phương Đông, tôi muốn chờ bọn họ đoàn viên mới thực sự yên lòng”.
“Tôi cùng Đường Bạch Dạ anh không cần lo lắng, chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì, Đường Bạch Dạ mặc dù rất tức giận, nhiều lắm là tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, sẽ không làm gì tôi, anh ấy mặc dù sẽ không động Đường môn quan hệ chúng tôi nhưng anh ấy sẽ không ngăn cản tôi”.
“Tôi chân chính mới là người anh coi trọng.”
Lục Trăn vô cùng hâm mộ quan hệ Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, kiên định như bàn thạch, chẳng sợ bây giờ Hạ Thần Hi làm ít nguy hại tới lợi ích của Đường môn, Đường Bạch Dạ cũng không cưỡng cầu bức bách Hạ Thần Hi.
Anh ta chỉ là, quý trọng tâm nguyện Hạ Thần Hi.
Đây là một loại tin tưởng, anh ta tin Hạ Thần Hi sẽ không mang đến cho anh phiền phức.
Đóa hoa tín nhiệm này là sau bao nhiêu máu cùng mồ hôi đúc ra, nở được thơm như vậy, đẹp như thế, anh muốn đạt được thành quả như vậy.
Anh và Nolan có thể vì đây đó mà chết, có thể vì đây đó đánh vỡ nguyên tắc của mình, tín ngưỡng, lý tưởng.
Nhưng không cách nào, được tín nhiệm như vậy.
“Thần Hi, cô sợ chết sao?” Lục Trăn đột nhiên hỏi. Anh cũng không hiểu vì sao chính mình sẽ hỏi Hạ Thần Hi vấn đề như vậy.
Hạ Thần Hi mỉm cười, mặt mày như chìm đắm ở ký ức sông dài, chỗ đó có sa mạc xa xôi, lại có đô thị phồn hoa, người yêu của cô cùng đứa nhỏ, “Trước đây tôi không có gì cả, tôi không sợ chết, bây giờ, tôi có gia đình, có đứa nhỏ, có người yêu, tôi vẫn như cũ không sợ chết, tôi chỉ là sợ, chết, tôi sẽ không còn được gặp lại bọn họ, tôi có thể thản nhiên mà đối diện với cái chết, nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện sự mất đi.”
Lục Trăn trầm thống nhắm mắt lại, nghĩ đến chính mình chỉ còn lại có mấy năm tuổi thọ, ý nghĩ anh và Hạ Thần Hi rất giống nhau, anh chưa bao giờ sợ hãi tử vong, anh là một danh bộ đội đặc chủng, anh có thể thản nhiên mà đối diện tử vong.
Nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện với mất đi.
Anh không muốn mất đi, anh có nhiều thứ.
Các huynh đệ của anh, còn có... Nolan.
“Chớ suy nghĩ quá nhiều, làm những gì mình nghĩ đi.” Hạ Thần Hi vỗ vỗ bờ vai anh, “Đừng làm cho mình phải tiếc nuối”.
Lục Trăn đột nhiên nhìn về phía Hạ Thần Hi, mắt như phát ra ánh lửa, như đang suy nghĩ, có phải cô ấy nhìn thấy điều gì xảy xa không? Lục Trăn ngửa đầu, đem bình nước uống một hơi cạn sạch, Hạ Thần Hi đã bỏ đi chỉ còn lại một mình Lục Trăn ngồi một mình, thật lâu không nói.
Lục Trăn đến phòng thí nghiệm dưới đất tìm Tiểu Tuyết, hơn nửa thời gian cô ở trong phòng thí nghiệm, Lục Trăn đến tìm cô, cô một chút cũng không ngoài ý muốn, cô đứng ở giữa phòng đủ mọi hình dạng màu sắc của thuốc thử, phòng thí nghiệm đủ các vị thuốc nước, cô càng như một đóa hoa sen trắng yêu kiều duyên dáng, cô giơ giơ số liệu trong tay, mỉm cười nói: “Còn chưa có kết quả xác định.”
Cô biết, tiếp theo đều phải dựa vào sự nỗ lực của cô, cho nên cô càng phải nỗ lực vạn phần.
“Tôi tới tìm cô, không phải vì bản thân tôi.” Lục Trăn xấu hổ mở miệng, do dự không nói chuyện.
/2640
|