“Anh nghĩ rằng tôi dễ chịu sao? Một năm nay nhiều việc xảy ra, tôi một ngày kia không được thoải mái? Chính tôi cũng vậy, tôi cũng khó xử, tôi kiên nhẫn, là bởi vì anh, bởi vì tôi cam tâm tình nguyện, anh lại đem tâm tư của tôi giẫm nát dưới chân, tùy ý giẫm lên.”
“Anh hỏi tôi, có hận anh hay không, tôi đã suy nghĩ nhiều tôi có thể hận anh, đáng buồn, chẳng sợ anh đánh chết Michael, tôi thà dùng mạng của ta đi thay cũng không thể hận anh được.” Nolan gào lớn, thần sắc điên cuồng, người đến giới hạn rốt cuộc cũng bùng phát.
Anh kéo vạt áo Lục Trăn, lồng ngực hung hăng chạm vào nhau, Nolan bốc hỏa anh mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Trăn, “Lục Trăn, anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn cái gì? Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Có phải muốn đem cả tôi nghiền nát, anh vẫn là chưa tin tôi? Vẫn chưa tin là tôi có thể cùng anh cùng sống cùng chết? Anh rốt cuộc muốn dằn vặt tôi bao lâu, rốt cuộc giẫm lên tấm chân tình của tôi bao lâu, anh mới nguyện ý tin tôi?”
Nolan đáy mắt ngấn lệ, như cách một màng hơi nưới, qua màn hơi nước là Lục Trăn, mặt tái nhợt, giả vờ bình tĩnh, nhưng thần sắc không thể nào bình tĩnh, đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy Nolan sụp đổ trước mặt anh.
Đây là lần đầu tiên, anh như cảm nhận được, anh rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.
Anh đem mình đau khổ, đồng thời cũng làm tổn thương Nolan.
Nolan rất hiểu, giữa bọn họ, dù thủy chung tới đâu, sẽ không có cách nào tin tưởng.
Tay Nolan khẽ run lên, tay nắm vạt áo Lục Trăn dường như mất đi sức lực, “Tiểu trăn, hận thù thực sự quan trọng như thế sao? Thực sự quan trọng như thế sao? Anh là người rất rộng rãi, vì sao lại coi trọng hận thù như vậy?”
“Vì hận thù, anh cái gì cũng đều muốn vứt bỏ sao?
“Anh chỉ là bị bệnh, anh sẽ tốt thôi, tại sao lại muốn đem tôi đẩy ra, chẳng lẽ anh không có lòng tin, tôi có thể cùng anh đi qua cửa ải này sao? Tiểu Trăn, anh rốt cuộc còn có cái gì chưa đủ, anh rốt cuộc còn muốn gì nữa?”
“Tôi có gì, sẽ cho anh tất cả.”
Phàm là tôi có, sẽ cho anh.
Tín ngưỡng của tôi, lý tưởng của tôi, tình yêu của tôi, tín nhiệm của tôi, thậm chí là sinh mạng của tôi.
Anh còn muốn cái gì?
Tôi không thể cho anh?
Lục Trăn khẽ cắn chặt môi, chỉ sợ mình nói ra những lời không nên nói, anh nhìn thấy Nolan thất vọng, đúng vậy, anh sợ nhất Nolan thất vọng, với anh thật sự mất đi lòng tin, nhưng tất cả như vậy, trách ai được đây?
Nếu để cho Nolan biết, anh sống không được mấy năm, Nolan làm sao bây giờ?
Anh nghĩ Nolan sống, thật tốt mà sống, bình an đến già, không muốn Nolan còn trẻ như vậy, sẽ theo anh cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.
Đây không phải tình yêu.
Anh cũng không muốn một tình yêu thảm thiết như vậy.
Anh muốn người anh yêu, cũng có thể sống thật tốt, tốt nhất có thể và sống đến một trăm tuổi, nhìn thấu phong cảnh thế gian này, thay anh, nhìn thế giới biến đổi, nhìn xã hội tiến bộ, an hưởng tuổi già đây mới là tình yêu của anh.
Nolan, xin lỗi.
Anh không thể đối mặt với anh mắt như thế của Nolan, anh cũng không cách nào đối mặt, anh như muốn sụp đổ.
Chỉ có thể ở trong lòng một lần lại một lần nói xin lỗi.
“Cút đi, tôi thật sự rất mệt mỏi.?” Nolan đẩy anh ra, sau đó dựa vào lan can, như mất đi hết sức lực, chẳng sợ chán chường như vậy, thất vọng, lưng anh lại đứng thẳng lên, Nolan vẫn kiêu ngạo.
Nói một hồi thân mật, tâm thật sự mệt mỏi.
Lục Trăn đột nhiên đến gần anh, dùng sức mà đem Nonal ôm vào trong ngực, anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chờ anh kịp phản ứng bốn phiến môi đã quấn quýt lấy nhau, hút, quấy, truy đuổi.
“Anh hỏi tôi, có hận anh hay không, tôi đã suy nghĩ nhiều tôi có thể hận anh, đáng buồn, chẳng sợ anh đánh chết Michael, tôi thà dùng mạng của ta đi thay cũng không thể hận anh được.” Nolan gào lớn, thần sắc điên cuồng, người đến giới hạn rốt cuộc cũng bùng phát.
Anh kéo vạt áo Lục Trăn, lồng ngực hung hăng chạm vào nhau, Nolan bốc hỏa anh mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Trăn, “Lục Trăn, anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn cái gì? Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Có phải muốn đem cả tôi nghiền nát, anh vẫn là chưa tin tôi? Vẫn chưa tin là tôi có thể cùng anh cùng sống cùng chết? Anh rốt cuộc muốn dằn vặt tôi bao lâu, rốt cuộc giẫm lên tấm chân tình của tôi bao lâu, anh mới nguyện ý tin tôi?”
Nolan đáy mắt ngấn lệ, như cách một màng hơi nưới, qua màn hơi nước là Lục Trăn, mặt tái nhợt, giả vờ bình tĩnh, nhưng thần sắc không thể nào bình tĩnh, đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy Nolan sụp đổ trước mặt anh.
Đây là lần đầu tiên, anh như cảm nhận được, anh rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.
Anh đem mình đau khổ, đồng thời cũng làm tổn thương Nolan.
Nolan rất hiểu, giữa bọn họ, dù thủy chung tới đâu, sẽ không có cách nào tin tưởng.
Tay Nolan khẽ run lên, tay nắm vạt áo Lục Trăn dường như mất đi sức lực, “Tiểu trăn, hận thù thực sự quan trọng như thế sao? Thực sự quan trọng như thế sao? Anh là người rất rộng rãi, vì sao lại coi trọng hận thù như vậy?”
“Vì hận thù, anh cái gì cũng đều muốn vứt bỏ sao?
“Anh chỉ là bị bệnh, anh sẽ tốt thôi, tại sao lại muốn đem tôi đẩy ra, chẳng lẽ anh không có lòng tin, tôi có thể cùng anh đi qua cửa ải này sao? Tiểu Trăn, anh rốt cuộc còn có cái gì chưa đủ, anh rốt cuộc còn muốn gì nữa?”
“Tôi có gì, sẽ cho anh tất cả.”
Phàm là tôi có, sẽ cho anh.
Tín ngưỡng của tôi, lý tưởng của tôi, tình yêu của tôi, tín nhiệm của tôi, thậm chí là sinh mạng của tôi.
Anh còn muốn cái gì?
Tôi không thể cho anh?
Lục Trăn khẽ cắn chặt môi, chỉ sợ mình nói ra những lời không nên nói, anh nhìn thấy Nolan thất vọng, đúng vậy, anh sợ nhất Nolan thất vọng, với anh thật sự mất đi lòng tin, nhưng tất cả như vậy, trách ai được đây?
Nếu để cho Nolan biết, anh sống không được mấy năm, Nolan làm sao bây giờ?
Anh nghĩ Nolan sống, thật tốt mà sống, bình an đến già, không muốn Nolan còn trẻ như vậy, sẽ theo anh cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.
Đây không phải tình yêu.
Anh cũng không muốn một tình yêu thảm thiết như vậy.
Anh muốn người anh yêu, cũng có thể sống thật tốt, tốt nhất có thể và sống đến một trăm tuổi, nhìn thấu phong cảnh thế gian này, thay anh, nhìn thế giới biến đổi, nhìn xã hội tiến bộ, an hưởng tuổi già đây mới là tình yêu của anh.
Nolan, xin lỗi.
Anh không thể đối mặt với anh mắt như thế của Nolan, anh cũng không cách nào đối mặt, anh như muốn sụp đổ.
Chỉ có thể ở trong lòng một lần lại một lần nói xin lỗi.
“Cút đi, tôi thật sự rất mệt mỏi.?” Nolan đẩy anh ra, sau đó dựa vào lan can, như mất đi hết sức lực, chẳng sợ chán chường như vậy, thất vọng, lưng anh lại đứng thẳng lên, Nolan vẫn kiêu ngạo.
Nói một hồi thân mật, tâm thật sự mệt mỏi.
Lục Trăn đột nhiên đến gần anh, dùng sức mà đem Nonal ôm vào trong ngực, anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chờ anh kịp phản ứng bốn phiến môi đã quấn quýt lấy nhau, hút, quấy, truy đuổi.
/2640
|